Sau Khi Viết Truyện Ma Ở Tinh Tế

Chương 31

Sau khi vỗ thì đèn lại lúc sáng lúc tối.】

【Tôi sợ hãi co rúm người lại trong buồng vệ sinh, quay đầu lại nhanh chóng khóa cửa.

Nơi này còn có người sao?

Nhưng tôi vừa kiểm tra rồi mà, ở đây chỉ có một mình tôi thôi.

Tôi cẩn thận gọi "Chị hai".

Trong nhà vệ sinh chỉ có tiếng của tôi vang vọng.】

【Không đúng, hình như ngoài tiếng của tôi còn có tiếng tí tách tí tách.】

【Vừa rồi, lúc tôi kiểm tra có không?】

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một bình luận.

[Giả sử, tôi nói là giả sử... ờ, chủ bài đăng đừng coi là thật.]

Dừng lại một chút, bình luận này rất cẩn thận, như thể sợ làm kinh động đến thứ gì đó, nói ra suy đoán của mình: [Con quái vật đó nhìn một cái rồi bỏ đi, có phải là, vì, đây là lãnh địa của thứ gì khác không?]

Bình luận này lập tức nói ra suy đoán trong lòng mọi người.

Không phải là tha cho chủ bài đăng, mà là chủ bài đăng đã là con mồi của người khác.

Chủ bài đăng cũng nhanh chóng nắm bắt được bình luận này.

【Ý của bạn là trong nhà vệ sinh này ngoài tôi ra còn có thứ khác sao?】

【Vừa rồi là ai vỗ tôi?

Nhưng tôi vừa kiểm tra rồi mà, không có ai cả, vẫn nên kiểm tra lại sao?】

【Tôi hơi sợ rồi, nơi này quá chật hẹp, lại quá tối. Nếu có con quái vật nào giống như vừa rồi đến, thì tôi chỉ có đường chết.】

【Nhưng có phải tôi quá căng thẳng, tự dọa mình không? Vì tôi trốn trong nhà vệ sinh cũng không vi phạm quy tắc nào... Theo lý mà nói thì không có đường chết.】

【Tôi có nên mở cửa để kiểm tra không?

Dù sao trốn ở một chỗ cũng không tốt.

Nhưng tôi quá sợ hãi, con người khi sợ hãi có lẽ sẽ sợ thay đổi.

Tôi nằm sấp trên sàn, muốn nhìn qua khe hở xem bên ngoài có chân của ai không.】

【Nhưng vẫn không có gì cả.

Chỉ có mặt đất dính đầy nước bẩn.】

Tin nhắn của cô ấy ngắn gọn và căng thẳng, sự bất an gần như biến thành hiện thực.

Tuy nhiên lúc này, lại có một tin nhắn nữa.

[Đúng vậy, những nơi bạn đã kiểm tra đều không có gì cả.

Nhưng, buồng vệ sinh bạn đang ở chưa được kiểm tra... ]

【? Không phải, tôi vẫn ở đây mà... Đừng dọa người, tôi đã đủ căng thẳng rồi.】

[Ý tôi là, nơi duy nhất bạn chưa kiểm tra.]

[Bồn cầu bạn đang ngồi.]

【...Trong bồn cầu làm sao có thứ gì được?】

[...]

Đến đây, chủ bài đăng không còn duy trì tần suất ổn định như lúc nãy nữa.

Mà là sự im lặng kéo dài.

Diễn đàn cũng vậy, chỉ cần nhìn đến đây, dường như đều cảm nhận được, không thể gõ chữ nữa, hoàn toàn im lặng.

...

Phương Gian tắt quang não.

Câu chuyện có lẽ đến đây là kết thúc.

Anh đã đoán được tình tiết tiếp theo.

Quái vật bỏ đi không phải vì nó tha cho người bạn.

Mà là bên trong có thứ gì đó đáng sợ hơn.

Trong nhà vệ sinh thực sự có một người khác.

Đó chính là chị hai.

Chị hai chưa bao giờ rời khỏi nhà vệ sinh.

Phương Gian chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra xa, nhìn vào bản tin trực tiếp của điểm quan sát không xa.

Bộ não như trống rỗng trong giây lát, khoảnh khắc này không thể gọi là suy nghĩ, cũng không phải là ngẩn ngơ, mà chỉ là sự trống rỗng đơn thuần đánh sâu xuống dưới.

Cho đến khi suy nghĩ chậm hơn tầm nhìn rất nhiều, mới tiếp nhận được cảnh tượng hành tinh hoang vu, rộng lớn.

Không hiểu sao, trong lòng chưa kịp hoàn toàn bình thường sau nỗi sợ hãi từ những con chữ, đột nhiên lại dâng lên một nỗi sợ hãi và bất an mãnh liệt, khó hiểu khác.

Rất lâu sau, Phương Gian mới nhận ra, sự bất an này có lẽ đến từ cuộc thăm dò sắp tới.

Một mặt, anh đắm chìm trong nỗi sợ hãi hư cấu, mặt khác, anh biết rõ cuộc thăm dò sắp tới, mới là lúc phải đối mặt với những điều chưa biết thực sự.

Và bối cảnh trường quân sự giống nhau, luôn khiến anh vô thức liên kết hai điều này với nhau.

Dù anh biết rõ, giữa hai điều này sẽ không có bất kỳ liên quan nào, nhưng sự trùng hợp này vẫn khiến anh lo lắng về việc quan sát sâu hơn vào trường quân sự sau này.



Không xa, Phục Bạch đột nhiên thở dài khe khẽ.

Anh mở giao diện trò chuyện với xxx.

Nói, [Cậu vẫn còn đang phân vân có nên đăng hay không sao? Bây giờ đăng hay không đăng suy đoán cũng không còn quan trọng nữa.]

[Đây là một câu chuyện.]

[Và câu chuyện này đúng như chúng ta dự đoán.]

[Chị hai đã chết.]

xxx không trả lời, trên diễn đàn cũng không có ai phán đoán về điều này.

Trong hàng loạt những khúc mắc liên tiếp, không ai dám vén màn bí ẩn này.

Cho đến khi chủ bài đăng im lặng rất lâu sau, mới mô tả những gì mình nhìn thấy.

【Tôi đã mở nắp bồn cầu.】

【Không phải có người vỗ lưng tôi.

Là thì thể treo lơ lửng va vào tôi.】

【 Đèn lúc sáng lúc tối, là do thi thể lắc lư qua lại che khuất đèn.】

【Thứ khiến đèn lay động, là thi thể của chị hai.】

【 Thứ nhét vào lỗ hổng trên tường, là tròng mắt của chị Hai】

【 Bên trong bồn cầu, là đầu của chị hai】