Nàng Là Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ

Chương 2

Khi bánh vừa ra khỏi l*иg hấp, nàng liền nghĩ đến Mộ Như Quy, muốn để chàng ăn được những miếng bánh tươi mới, nóng hổi nhất. Trong lúc vội vàng, nàng không cẩn thận va phải nồi hơi nóng bỏng, để lại trên cánh tay một vết sẹo lớn. Nàng cũng không kịp xử lý vết thương cẩn thận, mà đã vội mang khay bánh quế hoa còn nóng hổi đến phòng của Mộ Như Quy, chỉ mong chàng sẽ vui mừng hơn một chút. Dẫu niềm vui ấy chỉ thoáng qua, thì cũng không uổng công nàng làm việc này.

Quản gia bên cạnh nói rằng chàng không thích đồ nóng, chỉ thích đồ nguội, cần để nguội mới ăn. Nàng tuy có chút buồn nhưng cũng không dám ép buộc.

Chỉ là để đấy rồi lại quên mất…

Đĩa bánh quế hoa đó, cuối cùng cũng không được Mộ Như Quy động tới. Nó cứ nằm lặng trên bàn ở đại sảnh, ai vào phủ cũng có thể nhìn thấy.

Nàng thành trò cười lớn. Ai ai cũng biết phu nhân quốc sư không rõ khẩu vị của quốc sư, làm ra món chàng không thích ăn.

Nửa đêm, khi không ai chú ý, nàng len lén đem đĩa bánh vẫn còn đặt ở đại sảnh giấu vào vườn, dưới làn gió lạnh, từng miếng từng miếng nhét hết vào bụng mình.

Sáng hôm sau, nàng lại trở thành vị phu nhân quốc sư tri thức, lý trí, ân cần và độ lượng. Lâu dần, những người trong phủ cũng quên đi câu chuyện chẳng mấy ảnh hưởng đó.

Chỉ có vết sẹo là vẫn ở đó, nằm ngay chỗ nối giữa lòng bàn tay và cánh tay, dài nửa ngón tay, như một con sâu róm giữa bụi hoa, xấu xí vô cùng.

Chúc Khanh Nhược kéo tay áo xuống, bước tới ghế tựa bên cạnh, nửa nằm xuống, lấy chiếc quạt che mặt, để rơi tầm nhìn của mình.

Nàng từng nghĩ rằng, trái tim của Mộ Như Quy rồi sẽ bị nàng làm cho ấm áp, dù có khó khăn đến mấy, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có ngày được đền đáp. Chẳng phải trong những cuốn tiểu thuyết ở kiếp trước vẫn thường nói rằng, những đóa hoa cao lãnh cần ánh mặt trời ấm áp để chạm tới sao?

Trước hôm nay, nàng vẫn luôn cho rằng “mặt trời nhỏ” ấy chính là mình.

Nhưng ký ức trong đầu lại nói với nàng một cách rõ ràng rằng, mặt trời nhỏ của những đóa hoa cao lãnh không nhất thiết phải là phụ nữ, mà còn có thể là đàn ông.

Hoàng đế đương triều chính là “mặt trời” đã hái xuống đóa hoa cao lãnh mang tên Mộ Như Quy.

Hắn tên là Vệ Nhiên, cái tên đầy nhiệt huyết như ngọn lửa, quả thật rất phù hợp với danh xưng “mặt trời”. Nếu nàng biết xem tướng như Mộ Như Quy, nhất định chỉ cần nghe tên hắn cũng có thể đoán ra mối lương duyên tiền định giữa hai người.

Trước đây, Vệ Nhiên vốn là người nhát gan, nhu nhược. Là hoàng đế của một nước, nhưng hắn chỉ biết trốn sau lưng các đại thần, không bận tâm tới triều chính, thậm chí đến giờ thượng triều cũng giả bệnh không chịu đi. Triều thần từng mất hết niềm tin vào vị tiểu hoàng đế này, ai cũng tức giận vì hắn chẳng chịu cố gắng.

Nhưng rồi “người ấy” đến, nhập vào thân thể của Vệ Nhiên. Từ đó, vị hoàng đế vốn nhút nhát sợ hãi ngày nào bỗng thay đổi, liên tiếp làm được những việc lớn hợp lòng dân, khiến triều thần lấy lại hy vọng vào tương lai của Đại Tề.

Mộ Như Quy chính là một trong những vị đại thần đó. Chàng được tiên đế ban chiếu, phong làm quốc sư, phụng mệnh trông coi quốc vận, giữ gìn long mạch của Đại Tề.

Chàng vốn chỉ nghĩ đến việc phò tá hoàng đế, bảo vệ long mạch Đại Tề, khiến đất nước phong điều vũ thuận. Nhưng điều mà Mộ Như Quy không ngờ tới là, bản thân chàng đã sớm trở thành miếng mồi trong tay kẻ khác, chỉ chờ ngày bị nuốt vào tận xương tủy, bị chôn vùi trong thân thể kẻ ấy.

Người nhập vào thân thể tiểu hoàng đế không phải là người bình thường, mà là một nhiệm vụ giả đến từ hành tinh cao cấp. Thế giới này chỉ là một trong những nhiệm vụ của hắn mà thôi.