Chương 1
Mùa thu Khởi Nguyên năm thứ tư, hậu viện phủ Quốc sư.
Chúc Khanh Nhược nhìn vào khối bột đã nhào thành hình tròn trong tay mà ngẩn ngơ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt không có chút ánh sáng, giống hệt như những con rối gỗ được bán ngoài tiệm, ngây ngốc vô hồn.
Bên cạnh, nha hoàn đang cùng nhào bột vẫn ríu rít nói chuyện.
“Phu nhân tự tay làm điểm tâm, Quốc sư nhất định sẽ rất cảm động.”
“Quốc sư vừa cảm động, sẽ nhận ra mọi điều tốt đẹp của phu nhân, rồi hai người sẽ ân ái dài lâu, bách niên giai lão.”
“Quốc sư và phu nhân ân ái, trong phủ sẽ có tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt, không còn lạnh lẽo nữa.”
….
Chúc Khanh Nhược cảm thấy mình nên cùng nàng ta nói thầm, rồi khen nàng ta nói rất hay, sau đó có thể nghe thêm nhiều lời lọt tai dễ nghe như thế.
Đó là điều trước đây nàng thích làm.
Nhưng bây giờ…
Trong tay nàng vẫn nắm khối bột vừa mới đổ hoa quế vào, dính dính nhầy nhụa, cảm giác kinh tởm khiến người ta chán ghét.
Chúc Khanh Nhược lạnh lùng ném nó đi, khối bột vừa mới nằm yên hưởng thụ xoa bóp trong lòng bàn tay mềm mại của nữ nhân bỗng phát ra một tiếng “bốp”, rơi xuống chậu bột bên cạnh, tung lên một lớp bột trắng.
Nha hoàn đang nói chuyện thấy vậy, vội ngẩng đầu định hỏi phu nhân nhà mình có chuyện gì xảy ra, nhưng giữa khung cảnh trắng xóa, nàng thấy phu nhân luôn dịu dàng với mọi người giờ đây trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, tựa như hồ nước mùa đông đông cứng thành băng, khiến cả người nàng ta run rẩy.
Khi nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng ấy đã biến mất, phu nhân trở lại như trước, vẫn dịu dàng mềm mỏng, vẫn thiện lương rộng lượng như thường.
Chỉ là…. hình như có gì đó không giống nữa.
Tiểu Kỳ lập tức im lặng, không thốt nên lời thăm hỏi, chỉ đứng đờ đẫn trước bàn.
Chúc Khanh Nhược cởi bỏ chiếc tạp dề buộc trên người, tùy ý kéo ra: “Ta có hơi mệt, điểm tâm này ngươi làm đi, dù sao cũng như nhau cả.”
Tiểu Kỳ thấy phu nhân kéo tạp dề ra thì có chút ngạc nhiên, vô tình giật một mẩu bột từ cục bột nhào trong tay.
Chúc Khanh Nhược xoa xoa bột dính trong lòng bàn tay, bước thẳng đến chậu nước sạch bên cạnh, nhúng tay vào đó, không quên nhắc nhở người phía sau vẫn chưa động đậy: “Ngươi cũng mệt sao?”
Lời nói mang ý châm chọc rõ ràng khiến Tiểu Kỳ hoảng hốt, nàng ta vội vàng lắc đầu, tay vẫn nhào bột không ngừng: “Không…. không mệt, phu nhân nghỉ ngơi đi, Tiểu Kỳ làm tiếp là được.”
Chúc Khanh Nhược nghe thấy câu trả lời có phần hoảng loạn của Tiểu Kỳ, nhưng nàng không nhẹ nhàng an ủi giống như mọi khi.
Nàng nhúng tay vào nước, bột trắng trên đầu ngón tay đã vón lại thành khối, kẹt trong khe móng tay tròn mịn, trông rất nổi bật.
Nàng không giống như những phu nhân nhà quan khác nuôi móng tay dài, đôi tay cũng không mềm mại mịn màng như người ta. Để làm vừa lòng Mộ Như Quy, nàng đã cầm bút nhiều năm, khớp tay cũng có vết chai mềm giống như học trò.
Những năm gần đây, phần lớn các bữa ăn của Mộ Như Quy đều do chính tay nàng nấu. Có một lần, nàng nghe Mộ Như Quy nhắc đến bánh hoa quế, liền tự tay hái nửa hộp hoa quế, từ nhào bột đến hấp nướng, không một chút nhờ vả người khác.