Nàng Là Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ

Chương 1

Văn án

Một ngày nọ, Chúc Khanh Nhược bỗng nhiên phát hiện mình là nữ phụ trong truyện đam mỹ.

Trong sách, người xuyên nhanh công lược đã thay thế vị tiểu hoàng đế ngây thơ, vốn là kẻ yếu đuối vô năng bỗng trở nên tỏa sáng, thu hút hàng loạt nam nhân chất lượng cúi mình.

Trượng phu lạnh lùng, cấm dục đến mức khiến Chúc Khanh Nhược nghi ngờ rằng hắn bị lãnh cảm, sẽ vì một động tác lơ đãng của tiểu hoàng đế mà khóe mắt đỏ bừng.

Phật tử thương xót chúng sinh sẵn sàng vì y mà cởϊ áσ cà sa, tiến vào triều đình, bước vào nhân gian, tự đày xuống địa ngục A Tỳ.

Ám vệ lạnh lùng ít nói thề cả đời không phản bội y, sẵn sàng làm ác khuyển vì y, nơi mà lòng y hướng đến, chính là nơi mà kiếm của ám vệ chỉ vào.

Còn nàng, với vai trò là thanh mai trúc mã và sau này là vợ của kẻ tấn công số một Mộ Như Quy, kết cục cực kỳ bi thảm.

Cả gia tộc bị lưu đày, giữa đường gặp sơn tặc, chống cự không nổi, bị ép nhảy xuống vực, cuối cùng thi thể cũng không còn.

Chúc Khanh Nhược, người sắp chết đến không còn một mảnh xương nào, cảm thấy không thể ngồi chờ chết.

Tiểu hoàng đế muốn trượng phu của nàng ư?

Được, nhường cho y.

Nhân lúc y bận công lược không rảnh phân thân, cắt đứt người của y, chặn đường y.

Tiểu hoàng đế muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nàng?

Được thôi, cứ để y vạch trần.

Nhưng sau chiếc mặt nạ vẫn còn một chiếc mặt nạ khác, thật giả hư ảo tùy y phân biệt.

Tiểu hoàng đế còn muốn nàng hòa ly với Quốc sư, rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng?

Không thành vấn đề.

Thu dọn đồ đạc, lên đường ngay trong đêm.

Hả? Y hỏi ta muốn cái gì?

Ta không đòi hỏi nhiều đâu.

Chỉ muốn ngôi vị hoàng đế của y.

Note:

1v1, truy thê hỏa táng tràng, chết cũng không đuổi kịp.

Không bôi đen bất kỳ nhân vật nào trong nguyên tác.

Tất cả đều là tình cảm một chiều, ngoại trừ nữ chính, không ai sống sót.

Trong 20 chương đầu, nữ chính không có thế lực, hơi bị động, nhưng sau khi rời khỏi Thượng Kinh sẽ chính thức mở ra tuyến sự nghiệp.

…………………………..

Chương 1

Mùa thu Khởi Nguyên năm thứ tư, hậu viện phủ Quốc sư.

Chúc Khanh Nhược nhìn vào khối bột đã nhào thành hình tròn trong tay mà ngẩn ngơ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt không có chút ánh sáng, giống hệt như những con rối gỗ được bán ngoài tiệm, ngây ngốc vô hồn.

Bên cạnh, nha hoàn đang cùng nhào bột vẫn ríu rít nói chuyện.

“Phu nhân tự tay làm điểm tâm, Quốc sư nhất định sẽ rất cảm động.”

“Một khi Quốc sư cảm động, sẽ nhận ra mọi điều tốt đẹp của phu nhân, rồi hai người sẽ ân ái dài lâu, bách niên giai lão.”

“Quốc sư và phu nhân ân ái, trong phủ sẽ có tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt, không còn lạnh lẽo nữa.”

….

Chúc Khanh Nhược cảm thấy mình nên cùng nàng ta nói thầm, rồi khen nàng ta nói rất hay, sau đó có thể nghe thêm nhiều lời lọt tai dễ nghe như thế.

Đó là điều trước đây nàng thích làm.

Nhưng bây giờ…

Trong tay nàng vẫn nắm khối bột vừa mới đổ hoa quế vào, dính dính nhầy nhụa, cảm giác kinh tởm khiến người ta chán ghét.

Chúc Khanh Nhược lạnh lùng ném nó đi, khối bột vừa mới nằm yên hưởng thụ xoa bóp trong lòng bàn tay mềm mại của nữ nhân bỗng phát ra một tiếng “bốp”, rơi xuống chậu bột bên cạnh, tung lên một lớp bột trắng.

Nha hoàn đang nói chuyện thấy vậy, vội ngẩng đầu định hỏi phu nhân nhà mình có chuyện gì xảy ra, nhưng giữa khung cảnh trắng xóa, nàng thấy phu nhân luôn dịu dàng với mọi người giờ đây trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, tựa như hồ nước mùa đông đông cứng thành băng, khiến cả người nàng ta run rẩy.

Khi nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng ấy đã biến mất, phu nhân trở lại như trước, vẫn dịu dàng mềm mỏng, vẫn thiện lương rộng lượng như thường.

Chỉ là…. hình như có gì đó không giống nữa.

Tiểu Kỳ lập tức im lặng, không thốt nên lời thăm hỏi, chỉ đứng đờ đẫn trước bàn.

Chúc Khanh Nhược cởi bỏ chiếc tạp dề buộc trên người, tùy ý kéo ra, “Ta có hơi mệt, điểm tâm này ngươi làm đi, dù sao cũng như nhau cả.”

Tiểu Kỳ thấy phu nhân kéo tạp dề ra thì có chút ngạc nhiên, vô tình giật một mẩu bột từ cục bột nhào trong tay.

Chúc Khanh Nhược xoa xoa bột dính trong lòng bàn tay, bước thẳng đến chậu nước sạch bên cạnh, nhúng tay vào đó, không quên nhắc nhở người phía sau vẫn chưa động đậy, “Ngươi cũng mệt sao?”

Lời nói mang ý châm chọc rõ ràng khiến Tiểu Kỳ hoảng hốt, nàng ta vội vàng lắc đầu, tay vẫn nhào bột không ngừng, “Không…. không mệt, phu nhân nghỉ ngơi đi, Tiểu Kỳ làm tiếp là được.”

Chúc Khanh Nhược nghe thấy câu trả lời có phần hoảng loạn của Tiểu Kỳ, nhưng nàng không nhẹ nhàng an ủi giống như mọi khi.

Nàng nhúng tay vào nước, bột trắng trên đầu ngón tay đã vón lại thành khối, kẹt trong khe móng tay tròn mịn, trông rất nổi bật.

Nàng không giống như những phu nhân nhà quan khác nuôi móng tay dài, đôi tay cũng không mềm mại mịn màng như người ta. Để làm vừa lòng Mộ Như Quy, nàng đã cầm bút nhiều năm, khớp tay cũng có vết chai mềm giống như học sinh.

Những năm gần đây, phần lớn các bữa ăn của Mộ Như Quy đều do chính tay nàng nấu. Có một lần, nàng nghe Mộ Như Quy nhắc đến bánh hoa quế, liền tự tay hái nửa hộp hoa quế, từ nhào bột đến hấp nướng đều tự làm mà không cần ai giúp đỡ.

Khi bánh vừa ra khỏi l*иg hấp, nàng liền nghĩ đến Mộ Như Quy, muốn để hắn ăn được những miếng bánh tươi mới và nóng hổi nhất. Trong lúc vội vàng, nàng không cẩn thận va phải nồi hơi đang nóng, để lại trên cánh tay một vết sẹo lớn. Nàng cũng không kịp xử lý vết thương cẩn thận, mà đã vội mang khay bánh hoa quế còn nóng hổi đến phòng của Mộ Như Quy, chỉ mong hắn sẽ vui mừng hơn một chút. Dẫu niềm vui ấy chỉ thoáng qua, thì cũng không uổng công nàng làm việc này.

Quản gia hầu hạ bên cạnh nói rằng hắn không thích đồ nóng, chỉ thích đồ nguội, để một chút nguội mới ăn. Nàng tuy có chút buồn nhưng cũng không ép buộc.