Một Tờ Hôn Thư

Chương 22

Thời điểm cuối năm, gần đây việc buôn bán trong tiệm lại tốt, Kỷ Vân Chi hào phóng lì xì cho mỗi người ở Vân Chi Phường một bao lì xì lớn.

Mọi người trong tiệm đều rất vui vẻ.

Có người đột nhiên trêu chọc: "Lão bản nương thành Nhị nãi nãi Lục gia rồi, ra tay còn hào phóng hơn trước nữa!"

Kỷ Vân Chi khẽ giật mình, trước mắt bỗng hiện lên gương mặt Lục Huyền. Nàng suýt nữa thì quên mất mình đã thành thân. Nàng cảm thấy hơi lúng túng, liền nghiêm mặt giả vờ giận dữ: "Tiểu Hà, trả lại bao lì xì cho ta!"

Tiểu Hà cầu xin tha thứ, mọi người xung quanh đều cười.

Tề thúc cười ha hả bảo mọi người đi làm việc, sau đó ở lại nói chuyện sổ sách với Kỷ Vân Chi. Tề thúc làm sổ sách rất cẩn thận, cũng đáng tin cậy, tuy rằng Kỷ Vân Chi rất yên tâm về lão, nhưng bước đối chiếu sổ sách chưa bao giờ thiếu.

Việc này không liên quan đến sự tin tưởng, mà là phải lập ra quy củ, như vậy toàn bộ Vân Chi Phường mới có thể ngay thẳng trong sạch.

Khi Kỷ Vân Chi rời khỏi Vân Chi Phường, vừa vặn gặp Ôn Tú. Hai người khẽ gật đầu chào hỏi, không nói thêm gì khác, lướt qua nhau.

Ôn Tú quay đầu lại, nhìn bóng lưng Kỷ Vân Chi, nói: "Hình như nàng ta thường xuyên đến đây."

A hoàn nói: "Bánh ngọt của Vân Chi Phường nổi tiếng như vậy, cô nương trẻ tuổi nhà ai mà chẳng thích ăn chút đồ ngọt."

"Vậy sao?" Ôn Tú như có điều suy nghĩ, "Ngươi phái người điều tra xem, nàng ta và lão bản của Vân Chi Phường có quan hệ gì khác không."

A hoàn cảm thấy lời này của Ôn Tú có chút kỳ quặc, không dám hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.

Kỷ Vân Chi cầm ba hộp bánh ngọt trở về Lục gia, sai a hoàn đưa đến cho Lục Thiện Hòa, Lục Thiện Tĩnh và Lục Thiện Nhu.

Nàng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã bị Tô thị gọi đến.

"Hiện giờ không phải là biểu cô nương đến phủ tạm trú nữa, hành xử phải cẩn thận hơn một chút." Tô thị ngồi thoải mái trên ghế, vênh váo nhìn Kỷ Vân Chi.

Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn đáp: "Phu nhân nói đúng, ta sẽ chú ý hơn."

Cách xưng hô của Kỷ Vân Chi khiến Tô thị tức điên. Kế thất như bà ta chỗ nào cũng không bằng người trước, giờ đến một tân phụ mới gả vào cũng không thừa nhận bà ta!

Tô thị đè nén lửa giận, lại nói: "Tiệc tất niên năm nay phải tổ chức lớn, ngươi ít ra ngoài đi, để tâm vào việc này nhiều hơn."

"Vâng." Kỷ Vân Chi vẫn là bộ dạng dễ bảo như vậy, khiến Tô thị cảm thấy như đ.ấ.m vào bông.

"Còn nữa," Tô thị chỉnh lại tư thế, "Lão Nhị những năm này đều chinh chiến bên ngoài, vì chiến sự mà hôn sự trước đó cũng bị trì hoãn, gần ba mươi tuổi mới thành thân. Ngươi đã là thê tử của nó, phải suy nghĩ cho nó nhiều hơn, suy nghĩ cho con cái của nó nhiều hơn."

"Là tự mình chọn cho nó hai nàng di nương, hay là muốn ta giúp xem mắt?"

Kỷ Vân Chi hoàn toàn không để ý chuyện Lục Huyền nạp thϊếp, nàng vốn cũng chẳng thích hắn, hắn không ở bên cạnh, nàng mới thấy tự tại. Hơn nữa, có người san sẻ “nguy cơ sinh nở” cũng không có gì không tốt. Dù sao mẹ của Lục Huyền chính là một ví dụ sống sờ sờ, một vị tướng quân oai phong lẫm liệt ra trận g.i.ế.c địch cuối cùng lại c.h.ế.t trên giường đẻ...

Nhưng Kỷ Vân Chi cũng không ngốc, làm sao nàng có thể vừa mới thành thân đã để Lục Huyền nạp thϊếp? Vừa cưới đã đưa thϊếp thất về nhà, đó là tát thẳng vào mặt chính thất.

Nàng vẫn rất coi trọng mặt mũi của mình.

“Mẹ nói đúng, chuyện con cái đích thực rất quan trọng, con sẽ để tâm chọn lựa giúp chàng ấy.” Kỷ Vân Chi đáp lại nghiêm chỉnh.

Tô thị nhìn nàng thêm một cái, có chút không hiểu nổi. Bà khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Ngày kia là tiệc sinh nhật của Minh Đoan trưởng công chúa, đường xá xa xôi, phải xuất phát sớm một chút, đừng để đến muộn.”

Kỷ Vân Chi thầm nghĩ Tô thị đã bắt đầu kiếm chuyện để nói rồi. Nàng ngoan ngoãn đáp lời, sau đó tìm một cái cớ để cáo lui.

Khi Kỷ Vân Chi trở về Thừa Phong viện, Lục Thiện Hòa đã chờ nàng ở đó.

Lục Thiện Hòa lắc lắc chiếc hộp trong tay, đưa cho Kỷ Vân Chi. “Thấy đẹp nên ta giữ lại một chiếc, cũng mua cho muội một chiếc.”

Kỷ Vân Chi mở ra xem, là một cây trâm cài tóc bằng ngọc bích hình hoa phù dung. Màu hồng trong suốt, lấp lánh ánh nước. Kỷ Vân Chi đưa lên soi dưới ánh sáng, khen ngợi: “Thật sự rất đẹp, cây trâm của tỷ cũng là hình hoa phù dung sao?”

Lục Thiện Hòa nghiêng đầu cho nàng xem, mỉm cười nói: “Ta đang cài đây, cây trâm của ta là hình hoa sen.”

Kỷ Vân Chi tiến lại gần xem, rồi cài cây trâm ngọc bích hình phù dung lên tóc mình.

Hai người nhìn nhau cười.

Nguyệt Nha bưng điểm tâm và trà nước đến.

“Cái này ngon lắm, tỷ thử xem.” Kỷ Vân Chi đưa một miếng bánh táo nhỏ cho Lục Thiện Hòa, nàng cũng lập tức cầm một miếng ăn.

Kỷ Vân Chi đảo mắt nhìn vẻ mặt của Lục Thiện Hòa, mỉm cười hỏi: “Tỷ từ lúc vào đây cứ cười mãi, nói xem, có phải có chuyện gì vui đúng không?”

“Ta ngày nào cũng vui mà.” Lục Thiện Hòa làm như không có chuyện gì mà ăn bánh táo.

“Không nói thì thôi.” Kỷ Vân Chi ăn xong một miếng bánh táo, lại cầm thêm một miếng thưởng thức.

Lục Thiện Hòa mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được. Nàng ghé sát vào tai Kỷ Vân Chi, hạ giọng: “Tần gia sẽ đến cầu hôn vào đầu năm sau.”

Kỷ Vân Chi cong môi cười ngọt ngào: “Ta đã sớm đoán được rồi! Chúc mừng tỷ tỷ nhé.”

Trên mặt Lục Thiện Hòa thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Nàng nghiêng đầu nhìn Kỷ Vân Chi, hỏi: “Thành thân rồi có tốt không?”

Kỷ Vân Chi sững người, đột nhiên nhớ đến Lục Huyền, nàng khẽ nhíu mày, nói: “Cũng không khác biệt gì so với trước kia. Hơn nữa tỷ cũng biết là nhị ca vừa thành thân đã đi rồi, tỷ hỏi ta như vậy ta cũng không trả lời được.”

Lục Thiện Hòa cảm khái: “Thật không ngờ có một ngày muội lại trở thành nhị tẩu của ta!”

Kỷ Vân Chi không tiếp lời, lại cầm thêm một miếng bánh táo. Người khác không ngờ tới, bản thân nàng cũng không ngờ tới!

Lục Thiện Hòa do dự một chút, đột nhiên ghé sát vào tai Kỷ Vân Chi, giọng nói còn nhỏ hơn lúc trước: “Rốt cuộc... có thật là đau như vậy không?”

“Khụ khụ khụ...” Kỷ Vân Chi bị bánh táo làm sặc.

Lục Thiện Hòa vội vàng rót trà cho nàng, lại đứng dậy vỗ lưng cho nàng.

Một lúc lâu sau, Kỷ Vân Chi mới hoàn hồn.

“Đi đi.” Nàng nhẹ nhàng đẩy Lục Thiện Hòa, “Muốn biết thì đi hỏi Lý ma ma. Nhưng mà dù tỷ không hỏi bà ấy, đến lúc đó bà ấy cũng sẽ nói cho tỷ biết.”

“Ta muốn biết cái gì chứ? Ta cái gì cũng không muốn biết!” Lục Thiện Hòa luống cuống. “Sắp tối rồi, ta về đây!”

Kỷ Vân Chi nhìn bóng lưng Lục Thiện Hòa chạy ra ngoài, không nhịn được cười.