Những ngày tiếp theo, Kỷ Vân Chi dường như trở lại cuộc sống trước kia. Vị phu quân xa lạ kia chỉ ở bên nàng một thời gian ngắn trong ngày cưới, rồi lại xa cách.
Lúc rảnh rỗi, nàng bầu bạn cùng các tỷ muội trong Lục gia, mỗi buổi tối vẫn đến niệm kinh Phật cùng lão thái thái. Thỉnh thoảng ra ngoài một lần, đến Vân Chi Phường xem xét.
Ngày tháng dường như không có gì thay đổi, nhưng thực ra đã thay đổi rồi.
Người hầu trong Lục gia khi gặp nàng, thái độ còn thân thiết, cung kính hơn trước. Gặp người ngoài, ai cũng khách sáo với nàng.
Kỷ Vân Chi ngồi xếp bằng trên giường êm, tay ôm một hộp bánh xốp, lấy từng miếng ăn.
Trong phòng đốt than rất ấm, không hề lạnh. Nàng mở cửa sổ, đang nhàn nhã thưởng thức cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài.
Cả đất trời một màu trắng xóa.
"Nhị nãi nãi!" Nguyệt Nha vui vẻ chạy qua sân, đứng ở cửa giậm giậm chân, rũ sạch tuyết bám trên giày, mới bước vào phòng bẩm báo với Kỷ Vân Chi: "Tề thúc mang tin tốt đến rồi ạ!"
Nguyệt Nha đưa sổ sách cho Kỷ Vân Chi.
Kỷ Vân Chi vội vàng đặt bánh xốp sang một bên, nhận lấy sổ sách xem kỹ.
Vân Chi Phường làm bánh ngọt cho tiệc mừng thọ của Tĩnh phi, không những hoàn thành xuất sắc không chút sai sót, còn được khen ngợi, thưởng tiền, thậm chí tiệm còn nhận được đơn đặt hàng mới.
Kỷ Vân Chi nhìn những con số trên sổ sách, mắt nàng càng lúc càng sáng. Những con số bất động này dường như biến thành vàng đang nhảy múa!
Nàng vui mừng áp sổ sách vào ngực, cười mãn nguyện.
"Nhìn người vui chưa kìa!" Nguyệt Nha cười nói, "Chủ tử bây giờ là Nhị nãi nãi trong phủ, nào thiếu tiền, số tiền kiếm được từ vụ làm ăn này, còn lọt vào mắt xanh của chủ tử sao?"
"Sao có thể giống nhau được!" Hai má lúm đồng tiền trên mặt Kỷ Vân Chi hiện rõ, "Tiền tự mình kiếm được thì khác chứ!"
Nàng híp mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nói: "Nếu ngày mai không có tuyết, chúng ta đến Vân Chi Phường một chuyến."
Trận tuyết này tạnh vào buổi chiều. Sáng sớm hôm sau trời quang mây tạnh, ấm áp như mùa xuân. Kỷ Vân Chi trước tiên đến thỉnh an lão thái thái và Tô thị, sau đó mới dẫn Nguyệt Nha ra khỏi phủ.
"Lại ra ngoài." Tô thị liếc nhìn bóng lưng Kỷ Vân Chi rời đi, vẻ mặt không hài lòng, "Trước kia còn ở trong khuê phòng đã không an phận, bây giờ có thân phận này càng nên giữ mình một chút, sao có thể giống như con nít chạy lung tung như vậy!"
Mấy cô con gái cúi đầu, không ai lên tiếng.
Lão thái thái nghe vậy, nụ cười hiền từ trên mặt cũng thu lại. "Tô thị," lão thái thái lên tiếng nhắc nhở, "Thế nào gọi là không an phận, thế nào gọi là chạy lung tung? Vẫn nên dùng từ cho chuẩn xác một chút."
Vừa lúc Lục lão gia bước vào, sắc mặt Tô thị thay đổi, lập tức cười nói: "Mẹ nói đúng, là con dùng từ không cẩn thận."
Nói xong, bà ta bước đến chỗ Lục lão gia, chủ động giúp ông cởϊ áσ khoác ngoài dính đầy hơi lạnh.
Lục Thiện Tĩnh nhìn bộ dạng này của mẫu thân, chán nản quay mặt đi.
Lục lão gia không thèm liếc nhìn Tô thị một cái, cười bước đến chỗ lão thái thái, nói về chuyện ăn Tết năm nay.
"Tụng Yêm đã mấy năm không ăn Tết ở nhà, năm nay nó ở nhà, lại mới thành thân. Năm nay phải ăn Tết thật náo nhiệt." Lục lão gia nói.
Lão thái thái gật đầu đồng ý.
Lục Thiện Nhu vội vàng hỏi: "Vậy quần áo trang sức và tiền tiêu vặt năm nay có phải phát nhiều hơn không ạ?"
Lão thái thái mỉm cười đáp ứng. Bà nhìn đám cháu nội trong phòng, trong lòng cảm khái, chúng đều đã lớn cả rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ lần lượt thành gia lập thất.
Bà đưa mắt nhìn thêm Lục Nguyên và Lục Kha một cái. Lục Nguyên vẫn luôn yên lặng đứng một bên, gần như không có cảm giác tồn tại. Còn Lục Kha thì ủ rũ cúi đầu, chẳng có chút tinh thần nào.
Lão thái thái nhíu mày, thu hồi tầm mắt. Bà cùng Lục lão gia nói đến chuyện lì xì cho đám con cháu năm nay, Lục lão gia không mấy quan tâm đến những chuyện này, chỉ gật đầu phụ họa.
Năm nay lão thái thái chuẩn bị rất nhiều thứ, Lục Kha và Lục Nguyên không mấy để ý, ba cô nương lại rất vui mừng.
Tô thị trong lòng bất bình.
Chờ mọi người giải tán, bà ta cùng con gái ruột trở về phòng, không nhịn được oán trách: "Nhà nào giống nhà mình, chi phí ăn mặc tiêu xài đều giống nhau như vậy? Thật là không ra thể thống gì! Ngươi nghe xem, may y phục làm trang sức cho các ngươi, số lượng vậy mà đều như nhau!"
"Cũng được mà, con không thiếu thứ gì." Lục Thiện Tĩnh thuận miệng nói.
Tô thị tức giận đến mức dùng tay chọc vào đầu Lục Thiện Tĩnh, nghiến răng nghiến lợi: "Cái bộ dạng không có tâm can này của ngươi, đồ ăn thức uống của ngươi đều tốt hơn Thiện Hòa và Thiện Nhu, đó là bởi vì mẫu thân bù đắp cho ngươi!"
"Chẳng lẽ bà ấy coi cả ngươi và ca ca ngươi đều là con thứ chứ! E là trong mắt lão thái thái, trừ người đã khuất kia, các ngươi đều là thứ không thể đưa lên mặt bàn!"
Lục Thiện Tĩnh nghe không lọt tai mấy lời này, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người là kế thất được cưới hỏi đàng hoàng, sao cứ tự hạ thấp mình vậy? Cũng... cũng không cần thiết phải so đo với Minh Tiêu trưởng công chúa. Người sống sao có thể hơn được người chết..."
Sắc mặt Tô thị lập tức thay đổi.
Lục Thiện Tĩnh cũng cảm thấy mình đã nói những lời không nên nói, vội vàng ngậm miệng lại.
Tô thị đau lòng vì con gái không hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Năm đó, khi bà ta mới gả vào Lục gia, cũng từng có khoảng thời gian mặn nồng với Lục lão gia, khi ấy bà ta mỗi ngày đều đắm chìm trong hạnh phúc, thầm nghĩ quả nhiên lời đồn không sai, Lục Chính quả thực là người si tình ôn nhu hiếm có trên đời.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp chẳng được bao lâu.
Sau này bà ta mới hiểu, khi ấy Lục Chính vừa kết thúc mười năm làm quả phụ, vợ chồng son đương nhiên ân ái mặn nồng. Nhưng qua giai đoạn mới mẻ, thái độ với bà ta liền lạnh nhạt hẳn.
Minh Tiêu trưởng công chúa khi còn sống, Lục Chính cùng bà ấy sống c.h.ế.t có nhau, giữ mình trong sạch, sau khi bà ấy qua đời, ông ta lại ăn chay giữ đạo mười năm, trở thành giai thoại được ca tụng.
Nhưng còn bà ta thì sao? Bà ta gả cho Lục Chính chưa được mấy tháng, ông ta đã liên tiếp cưới hai nàng thϊếp.
Tại sao chứ? Làm sao bà ta cam tâm được?