Hắn ta chẳng phải chỉ muốn dành được trái tim của đóa bạch liên hoa này sao.
Thật khéo, cả hai đều họ "Bạch", một là Bạch Nhãn Lang, một là Bạch Liên Hoa. Hôm nay ta đúng lúc thu dọn đổi họ cả hai cùng lúc.
Giang Thành Nguyên trực tiếp hất ngã hai nha hoàn bên cạnh Nhạc Chi Chi, lại thấy lò than trước mặt đang cháy dữ dội. Hắn tức giận đến mức đá một cước dăng về phía ta, tia lửa bắn tung tóe làm bỏng tay ta, hơi đau rát.
Ta cúi đầu nhìn xuống, đã có một vết bỏng rất sâu xuất hiện, chảy máu.
"Giang Ly, ngươi thật quá không biết xấu hổ!"
"Quân tử đáng ra nên dữ nhân vi thiện*. Chẳng lẽ những sách thánh hiền mà ngươi đọc suốt bao năm qua đều vứt đi hết rồi sao?"
*dữ nhân vi thiện: thiện chí giúp người
"Ta dùng thân phận huynh trưởng ra lệnh cho ngươi, mau nhận lỗi với Nhạc cô nương. Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, nếu ngươi biết lỗi và sửa sai, cũng coi như còn hiểu lí lẽ."
Thấy ta vẫn đứng im như tượng, không hề để lời hắn vào tai, Giang Thành Nguyên tức giận giục giã thêm một lần nữa:
"Phụ thân hiện giờ không có nhà, huynh trưởng thay mặt phụ thân. Giang Ly! Mau xin lỗi!"
Vết thương trên mu bàn tay vẫn không ngừng rỉ máu, nhưng Giang Thành Nguyên lại chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Hắn là người mà Giang phủ nuôi dưỡng như thiếu gia suốt hơn hai mươi năm, là người mà ta đã gọi là ca ca hơn mười năm.
Mà giờ đây, hắn lại muốn lấy danh nghĩa huynh trưởng, yêu cầu ta trong ngày lễ cập kê, trước mặt quan khách của bữa tiệc, phải xin lỗi một nha hoàn, chỉ để chủ trì cái gọi là công đạo cho nữ nhân hắn yêu.
Nhìn xuống vệt máu loang lổ trên nền đất tựa như những cánh hoa mai, lòng ta bỗng trở nên sắt đá. Ta dùng vạt áo rộng lớn quệt vội vết máu trên mu bàn tay, ánh mắt lạnh lùng:
"Ngươi tưởng bản thân ngươi là ai chứ?"
"Chỉ là một dưỡng tử của Giang phủ, ta gọi ngươi một tiếng huynh trưởng là đã cho ngươi thể diện. Ngươi đừng nghĩ mình thật sự là đại thiếu gia!"
"Nếu không có Giang phủ, biết đâu chừng giờ đây ngươi còn đang ăn xin ở xó xỉnh nào đó! Còn dám ở đây lên mặt với tiểu thư ta?"
Hắn đã vì Nhạc Chi Chi mà bất chấp ơn dưỡng dục, vậy đừng trách ta giẫm đạp hắn dưới chân.
Giang Thành Nguyên sắc mặt tái mét, bị ta chặn miệng á khẩu không nói nên lời. Hắn cau mày im lặng đối đầu với ta, che chở Nhạc Chi Chi sau lưng.
Nhạc Chi Chi được người che chở, bỗng dưng lấy lại dũng khí, từ phía sau Giang Thành Nguyên nhô đầu ra tranh cãi với ta:
"Giang tiểu thư, Giang thiếu gia là người trong gia phả. Đã có tên trong gia phả, chính là nhi tử Giang gia đã nhận. Cũng chính là thiếu gia của Giang phủ."
"Giang tiểu thư, lẽ nào người không hiểu đạo lý huynh đệ hữu cung*. Nhạc Chi Chi ta tuy thân phận thấp hèn, nhưng cũng được đọc qua sách vở. Đạo lý hiển nhiên như vậy, ta cũng biết."
*huynh đệ hữu cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau
Lời nói của Nhạc Chi Chi như làm Giang Thành Nguyên bừng tỉnh, trên mặt hắn hiện lên vẻ đắc ý:
"Giang Ly, dù ngươi phục hay không phục. Ta có tên trong gia phả họ Giang, chính là huynh trưởng của ngươi, ngươi phải nghe lời ta."
"Người đâu, hôm nay lễ cập kê nhiều việc khiến tiểu thư thân thể mệt mỏi. Mau đưa Giang xuống tiểu thư về phòng nghỉ ngơi cho khỏe."
Tiểu tử trong viện Giang Thành Nguyên tiến lên, dùng sức tóm lấy cánh tay ta. Dù có nha hoàn bên cạnh ta cản ngăn, nhưng ta vẫn bị kéo lê lết. Thậm chí trâm cài tóc trên đầu cũng lỏng lẻo, tư thế vô cùng thảm bại.