Ngọn lửa trong lò than trước mặt bập bùng cháy, khiến mắt tôi bỏng rát.
Ta cầm bức tranh trên tay ném thẳng vào lò than, ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn. Chiếc hộp gỗ đựng màu lam sẫm cũng được ném theo vào, cháy rụi. Ta nhận lấy chiếc khăn tay mà nữ tỳ bên cạnh đưa tới lau tay, rồi cũng ném vào lò:
"Đồ vật gì mà ả ta đã dùng qua, ta đều thấy bẩn, đốt hết đi."
"Còn nữa, đừng để ả ta tiếp tục đứng đây khiến người khác chê cười, lôi ả xuống thay y phục dành cho nô tỳ hạng ba."
Nha hoàn trong phủ cũng coi như thân thiết với Nhạc Chi Chi, nghe theo lời ta phân phó cũng chỉ tiến lên dùng ánh mắt ra hiệu để Nhạc Chi Chi tự đi, chứ không đến mức lôi kéo ả. Vậy mà Nhạc Chi Chi vẫn cứ đứng yên tại chỗ, xem ra là đã quyết tâm chống đối ta đến cùng.
Thấy vậy, mấy nha hoàn đành gạt bỏ tình cảm trước đây, tiến lên kéo ả. Không ngờ Nhạc Chi Chi hất tay họ ra, tiến thẳng đến chất vấn ta:
"Giang tiểu thư, ta chỉ mượn tạm chút màu vẽ của người. Sao hôm nay người lại nhục mạ ta và Chung công tử như vậy?"
"Nếu tiểu thư thực sự tức giận, cứ trừ vào bổng lộc của ta là được. Không cần ỷ thế hϊếp người."
"Mặc dù Nhạc Chi Chi ta chỉ là nha hoàn, tùy ý cho người đánh mắng trong Giang phủ, nhưng ta cũng là người có cốt khí."
Nói xong, Nhạc Chi Chi nước mắt rưng rưng, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, hệt như những nữ tử dũng cảm không sợ cường quyền trong thoại bản. Bất kỳ ai nhìn vào cũng phải khen ngợi ả là một đóa bạch liên hoa kiêu hãnh và độc lập.
Tiếc thay, ta đây lại thích nhất việc tàn nhẫn bẻ hoa.
Ta mỉm cười lắc đầu, chế giễu sự ngây thơ của ả:
"Thế thì kẻ trộm nào cũng có thể nói rằng mình chỉ mượn tạm đồ của gia chủ ư? Bất kể ngươi cãi chày cãi cối thế nào, trộm vẫn là trộm. Giống như thân phận của ngươi vậy, hèn hạ vẫn là hèn hạ."
"Hiện tại chủ nhân đã cho ngươi mặt mũi mà không biết giữ, vậy để ngươi thay y phục tại chỗ này cũng được."
Ta nhìn hai nha hoàn bên cạnh Nhạc Chi Chi, giọng trầm ngâm:
"Động thủ, ta không muốn nói lần thứ hai."
Hai nha hoàn cũng chẳng còn chần chừ bận tâm gì nữa, vội vàng tiến lên xé toạc xiêm y của Nhạc Chi Chi. Trong nháy mắt, ba người giằng co, xô đẩy thành một đoàn.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Ta cau mày, nhìn theo tiếng nói. Trong lòng không khỏi thầm chửi: ả bạch liên hoa này quả nhiên có nhiều hộ hoa sứ giả.
Là ca ca trên danh nghĩa của ta, dưỡng tử của Giang phủ, Giang Thành Nguyên.
Hắn ta cũng thích Nhạc Chi Chi ư? Trong lòng ta dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc, ta đột nhiên nhận ra rằng bi kịch của Giang phủ kiếp trước có thể còn có bàn tay thứ ba nhúng vào. Chung Ngôn tuy đã thành thân với ta, nhưng chỉ với thân phận con rể, hắn không thể nào làm bằng chứng hoàn chỉnh đến vậy. Khiến phụ thân căn bản không có cơ hội kêu oan với thánh thượng mà đã bị định tội và tống giam.
Trừ phi, trong Giang phủ có người làm nội ứng cho hắn.
Nghĩ xa hơn một chút, có thể trong Giang phủ có người trực tiếp tố cáo phụ thân với thánh thượng, lại còn là người có quan hệ thân thiết, khiến thánh thượng không thể không tin.
Kiếp trước, khi nhà bi tra soát, phụ thân, mẫu thân và ta bị giam trong những lao phòng kề nhau trong thiên lao, riêng Giang Thành Nguyên không bị giam giữ. Lúc đầu, ta còn tưởng rằng vị ca ca này sợ tội chạy trốn, thậm chí còn vui mừng vì y may mắn thoát chết.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng ca ca ta chính là kẻ vì đại nghĩa diệt thân, đứng ra tố cáo.
Tại sao?