Chu Não nói trong cung có một cung nữ mang long thai, đáng lẽ đây là chuyện tốt, nhưng trong cung hoạn quan lộng hành, phi tần đố kỵ, cung nữ sợ bị hãm hại, không dám nói ra. Sau khi lén lút sinh con, nàng liền gửi đứa bé cho một lão thái giám trong cung mang ra ngoài, từ đó lão thái giám đổi tên họ, nuôi nấng long tử ở chốn dân gian. Sau này, lão thái giám tuổi cao sức yếu cũng qua đời.
Khi kể câu chuyện này, có vài chi tiết Chu Não nói rất tỉ mỉ, nếu câu chuyện là thật, thì chắc chắn phải là người trong cuộc mới biết được những điều đó – nói cách khác, ý hắn là, hắn chính là long tử lưu lạc dân gian kia!
Mọi người nghe mà há hốc mồm. Đến hôm sau, khi hắn tỉnh rượu, mọi người lại hỏi hắn chuyện này có thật hay không, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười mà không nói.
Sau đó, chuyện này lan truyền khắp thành, nhưng người thật sự tin cũng không nhiều – nếu là thời thái bình thịnh trị, mạo nhận là hoàng thân quốc thích chính là tội chém đầu. Nhưng nay triều đình mục nát, phản quân nổi lên khắp nơi, ngay cả hoàng đế cũng lo chưa xong. Lãng Châu lại là một thành trấn nhỏ ở Tây Nam, xa kinh đô, ai ai cũng có thể đứng giữa đường lớn tiếng mắng chửi hôn quân, người say rượu tự xưng là ông nội hoàng đế cũng có. Nhưng dù mọi người tin hay không tin lời Chu Não, câu chuyện của hắn vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi lúc trà dư tửu hậu. Ngay cả đám trẻ con trong thành cũng biết Chu Não là "Chu hoàng tử", thậm chí cả người ngoài thành cũng dần dần nghe nói đến.
Lý Thân sợ đường huynh không tin lời mình, liền nghĩ cách gây sự với Chu Não, để đường huynh được tận mắt chứng kiến. Nghĩ vậy, hắn liền gọi mấy tên bạn cùng bàn, đứng dậy đi về phía Chu Não.
“Ồ, đây chẳng phải là “Chu hoàng tử” sao?” Lý Thân đi đến trước mặt Chu Não, giọng điệu mỉa mai, “Ta còn tưởng ngươi đã đến kinh thành nhận thân rồi chứ, sao lại quay về đây? Chẳng lẽ mấy vị “hoàng thúc”, “hoàng bá” của ngươi không chịu nhận ngươi à?”
Mấy tên bạn bên cạnh hắn lập tức cười lên đầy ẩn ý.
Chu Não không để bụng liếc hắn một cái. Hắn trời sinh có khuôn mặt tươi cười, lại thêm làn da trắng trẻo, dù không cười cũng mang theo ba phần ý cười, không hề thấy chút bực tức nào.
Trong lòng Lý Thân càng thêm khó chịu, làm mặt quỷ nói: “Chu hoàng tử, khi nào người trong cung đến đón ngươi, ngươi cũng dẫn bọn ta đến kinh thành đi, để cho bọn tiểu dân chúng ta được mở mang tầm mắt.”
Bọn người đi cùng hắn cười càng thêm phóng túng.
Chu Não thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Lý Thân lập tức không cười nổi nữa. Hắn chế giễu Chu Não, là muốn nhìn thấy bộ dạng lúng túng khó xử của hắn, nhưng Chu Não lại làm như thật sự có chuyện này, khiến vở kịch của hắn không diễn tiếp được.
Hắn lạnh lùng nói: “Chu Não, ngươi cho thời gian rõ ràng đi. Nếu không đến lúc đó ngươi nuốt lời, chúng ta biết kêu ai?”
Chu Não khẽ nhướng mi nhìn hắn, cười như không cười nói: “Lý huynh không mấy quan tâm đến đại thế thiên hạ nhỉ?”
Lý Thân ngẩn ra: “Cái gì?”
Chu Não chậm rãi nói: “Hai tháng trước hoạn quan đã giam lỏng Hà đại tướng quân. Dưới trướng Hà đại tướng quân có rất nhiều nhân tài, chỉ sợ đang âm thầm chuẩn bị khởi binh bức vua thoái vị. Còn nghĩa quân ở Phong Châu cũng đang chuẩn bị tiến về phía Nam, chiến hỏa lan đến kinh thành chỉ là vấn đề thời gian. Người trong kinh hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán, bản thân còn lo chưa xong. Việc khác, ai còn rảnh mà quan tâm nữa?”