Chu Não vừa vào thành, ngay tại cổng thành đã bắt gặp một đám trẻ con đang chơi đùa. Lũ trẻ thấy hắn thì vô cùng phấn khích, đuổi theo sau mông hắn reo hò: “Chu Hoàng tử Chu! Chu Hoàng tử!”
Chu Não mỉm cười từ trong túi lấy ra một gói bánh ngọt, đưa cho mấy đứa trẻ. Lũ trẻ vui mừng cầm bánh ngọt chạy ra một góc chia nhau ăn.
Đi đường cả ngày trời, Chu Não vừa khát vừa mệt. Rẽ qua một con phố dài, phía trước có một quán trà, hắn bèn dẫn theo mấy tên gia nhân đi vào, gọi một ấm trà, tranh thủ nghỉ chân.
Vừa ngồi xuống, một bàn khác trong quán trà đã chú ý tới hắn.
“Này,” một thanh niên tên Trương Tường gõ gõ lên bàn, ra hiệu cho mấy người bạn đồng hành nhìn sang, “Mọi người xem, Chu Não trở về rồi.”
Mọi người quay đầu lại, quả nhiên thấy Chu Não đang dẫn theo mấy tên gia nhân ngồi ở góc Đông Nam của quán trà.
“Hắn chính là Chu Não sao?” Một người nam nhân tên Lý Hương có vẻ phấn khích, không ngừng đánh giá Chu Não, “Kẻ tự xưng là hoàng tử lưu lạc dân gian, chính là hắn sao?”
“Chính là hắn!”
Lý Hương không phải người bản địa ở Lãng Châu, hắn tới Lãng Châu là để thăm đường đệ Lý Thân. Lý Thân cũng ngồi đó, nghe Lý Hương nói vậy, không khỏi kinh ngạc: “Đường huynh cũng biết Chu Não sao?”
“Biết chứ. Hắn từng tới chỗ chúng ta bán hàng, ở đó cũng có người từng nghe chuyện về hắn.”
Lý Thân khinh miệt “chậc” một tiếng: “Hoàng tử lưu lạc dân gian cái gì chứ, đường huynh, chẳng lẽ người ở chỗ huynh thật sự tin lời hắn nói sao? Tên kia chỉ là kẻ khoác lác, lời hắn nói một chữ cũng không thể tin!”
Lý Hương cười ha hả: “Vậy sao? Bất kể thật giả thế nào, nghe chuyện của hắn cũng rất thú vị.”
Lý Hương không để tâm, nhưng Lý Thân lại rất để tâm. Hắn vẫn luôn chán ghét Chu Não, không thể chịu đựng nổi người khác nói tốt về hắn nửa lời: “Thú vị? Có thú vị đến đâu thì cũng là giả! Nhìn bộ dạng môi đỏ mặt trắng của hắn kìa, không chừng là đứa con hoang không cha sinh ra từ kỹ viện nào đó, chạy tới đây ba hoa khoác lác!”
Lý Thân ghét bỏ Chu Não như vậy là có nguyên do. Chu Não tuổi còn trẻ, nhưng đã là một thương nhân giàu có. Mấy năm nay hắn kinh doanh dược liệu, mở vài tiệm thuốc ở Lãng Châu, bởi vì giỏi giang trong việc buôn bán, hắn đã cướp mất mối làm ăn của một số cửa hàng lâu đời ở Lãng Châu. Mà nhà Lý Thân trước kia cũng kinh doanh dược liệu, tổ tiên từng rất huy hoàng, tới đời hắn thì dần dần sa sút. Từ khi Chu Não tới đây, việc buôn bán của nhà hắn càng thêm ế ẩm, thu không đủ chi. Bởi vậy, hắn đương nhiên là hận Chu Não tới nghiến răng nghiến lợi.
Còn về thân phận hoàng tử lưu lạc dân gian của Chu Não, thì phải bắt đầu nói từ một buổi tiệc rượu nào đó.
Chu Não cũng không phải người bản địa ở Lãng Châu, không ai biết quê quán của hắn ở đâu, cha mẹ là ai. Một hôm mọi người cùng nhau uống rượu, rượu quá ba vòng, những người cùng uống đều tò mò về thân thế của Chu Não, hỏi hắn tại sao tuổi còn trẻ như vậy đã một mình chạy tới Lãng Châu buôn bán. Chu Não uống hơi nhiều, liền kể cho mọi người nghe một câu chuyện ly kỳ.