Sóng Lúa

Chương 16: Cảm Giác Kỳ Lạ

Đông Tử ngồi dựa người vào lưng ghế, cười phá lên đầy thoải mái, tiếng cười oang oang to lớn.

Còn Lâm Hoài bị hỏi bất ngờ đến mức chưa kịp hoàn hồn. Mà ánh mắt của Vu Hàng lại vô cùng sắc bén khiến thần kinh người đối diện phải căng thẳng thần kinh.

Lâm Hoài cảm thấy đau hết cả đầu, vội né tránh ánh nhìn khó đoán ấy, lí nhí đáp: “Cái đó phải xem cảm giác thế nào nữa.”

Đông Tử vỗ đùi ha hả, "Còn kêu tôi đừng có nói linh tinh, anh Hàng, anh tự nhìn lại bản thân mình đi. Giả vờ nghiêm túc chưa đầy hai giây đã lộ rồi. Anh là kiểu người thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết sao?"

Nói xong, Đông Tử lại đập tay lên vai Lâm Hoài, "Anh ấy giỏi giả bộ lắm, đừng thấy lúc nào cũng nghiêm túc mà tưởng thật. Thực ra, hầu hết thời gian vẫn là một kẻ... láu cá thôi.”

Vu Hàng ngồi thẳng dậy, như muốn lấy lại chút phong độ cho mình, nhưng cũng chẳng nhịn được mà cười mắng Đông Tử: “Hôm nay mày làm lộ hết chuyện đời tư của tao rồi.”

Nói xong lại nhìn về phía Lâm Hoài, thấy vẻ mặt người ta nói gì cũng tin của anh, đành giải thích: “Nghe cho vui thôi, đừng tin hết lời nó nói. Miệng thằng này như cái súng máy, nói mãi không dứt.”

Lâm Hoài mơ màng gật đầu, chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào. Anh đưa mắt nhìn Đông Tử rồi nhìn sang Vu Hàng.

Khi Vu Hàng nói chuyện, trong đôi mắt hẹp dài ấy lóe lên tia sáng. Gương mặt anh không còn trẻ trung như thiếu niên, nhưng khí chất lại đầy sức sống như hoa hướng dương đang vươn mình mạnh mẽ.

Ba người lại ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc. Đông Tử kể thêm vài chuyện linh tinh, làm Lâm Hoài lúc thì nhíu mày, lúc lại cười tít mắt.

Đông Tử vốn là kiểu người thích tám chuyện, từ người quen đến người lạ đều có thể nói cả ngày. Thời gian gần đây vì ít khách quá nên không có ai để “buôn dưa lê”, hắn bị nghẹn đến mức khó chịu.

Gặp được người mới như Lâm Hoài, hắn như bắt được vàng, nói huyên thuyên không ngừng. Cuối cùng, vẫn là Vu Hàng nhắc nhở một câu thì mới chịu dừng lại.

Lâm Hoài cảm thấy thật mới lạ, vì trước giờ không ai trò chuyện với anh như vậy.

Thường thì, hoặc là anh ngồi với các cụ già nói về chuyện ruộng vườn đồng áng, hoặc đi cùng mấy thanh niên trẻ tuổi, nghe họ kể những chuyện bông đùa tục tĩu trên giường, mà bản thân anh chẳng tài nào nghe nổi.

Lúc nói chuyện với hai người này thì rất khác biệt. Mặc dù đôi lúc lời nói của họ hơi vòng vo, nhưng cảm giác mang lại rất khác biệt.

Anh không biết phải diễn tả thế nào, nói sao nhỉ, dù có chút không quen, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái. Vì vậy, dù đã ngồi cả buổi sáng, anh cũng không nghĩ đến việc rời đi.

Đến giờ cơm, Đông Tử ngỏ ý giữ lại ăn trưa. Lâm Hoài cảm thấy mình uống trà ngon của người ta là đã đủ ngại rồi, giờ còn ở lại ăn cơm nữa thì kỳ cục, nên tìm cớ từ chối.

Đông Tử là người tinh ý, không ép buộc làm người khác khó xử. Vu Hàng cũng không muốn ở lại, chỉ nói phải qua nhà anh trai sửa điện vì dây điện hỏng, mà anh trai không ở nhà, chị dâu lại không biết sửa.

Lâm Hoài lúc này mới biết được Vu Hàng có một tuổi thơ không mấy êm đềm. Khi còn rất nhỏ, cha mẹ Vu Hàng đã không may qua đời vì tai nạn lao động khi làm việc tại một công trường.

Công trường có bồi thường một khoản tiền khá lớn, may mắn là anh trai Vu Hàng không phải là người vô tâm. Anh ta đã chăm sóc nuôi nấng em trai khôn lớn đàng hoàng.

Ngôi nhà mà cha mẹ để lại, anh trai giao cho Vu Hàng ở, còn anh và chị dâu chuyển sang căn nhà mới xây. Hai nhà không ở quá xa nhau, nhưng Vu Hàng rất ít khi về thăm.

Khi còn trẻ, Vu Hàng theo một người thầy học nghề tại một xưởng điện, làm thợ học việc, rồi sau khi tay nghề thành thạo, bắt đầu theo người ta đi làm.

Thế nhưng, với bản tính nhiều tham vọng, Vu Hàng cảm thấy nơi quê nhà nhỏ bé này không đủ sức níu giữ chân mình, hơn nữa anh cũng không muốn sống một cuộc đời gắn liền với đồng ruộng.

Vì thế, năm 19 tuổi, Vu Hàng gom góp được vài trăm đồng rồi quyết định rời quê để tìm kiếm cơ hội ở nơi khác, phải bắt đầu từ con số không, chịu đựng biết bao gian khó.

Ban đầu, Vu Hàng cũng giống như bao người lao động phổ thông khác, chờ được nhận việc ở các điểm tụ tập ngoài đường.

Đám đông ngồi xổm chen chúc cùng nhau, thấy có xe của chủ thầu công trường dừng lại thì chen nhau chạy tới hỏi xem có cần thợ không.

Những công việc này thường được trả công theo ngày, mỗi ngày một công việc khác nhau, không có gì cố định. Ai may mắn được chọn thì leo lên xe đi làm, ai không được chọn thì đành phải chịu thôi.

Vu Hàng cũng chen lấn và được chọn vài lần đi theo xe tải đến công trường, làm việc trong điều kiện mưa nắng thất thường. Những ngày nắng cháy da hay mưa dầm dề, Vu Hàng đều đã trải qua.

Tuy nhiên, với lòng tự trọng và khát vọng lớn, Vu Hàng nhanh chóng nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời anh sẽ mãi mãi chỉ là kẻ làm thuê, luôn bị người khác sai khiến.

Thế là anh quyết tâm thay đổi, tự mình tìm cách vươn lên. Vu Hàng tập hợp một nhóm bạn cùng chí hướng và bắt đầu khởi nghiệp.

Đó là vào những năm 90, thời điểm nền kinh tế đất nước đang bước vào giai đoạn cải cách. Nhờ sự may mắn và nhạy bén, nhóm của Vu Hàng nắm bắt đúng thời cơ, nhanh chóng khởi sắc.

Những chàng trai trẻ tuổi không có bối cảnh vững vàng đã vượt qua mọi khó khăn và dần gặt hái thành công.

Những gì họ đã trải qua, Vu Hàng không bao giờ kể lại, chỉ có Đông Tử – người anh em thân thiết của Vu Hàng – mỗi khi kể chuyện này luôn dùng giọng điệu tự hào đầy ngưỡng mộ.

Thậm chí còn thêm mắm thêm muối, khiến Vu Hàng trong mắt người khác trở nên như một huyền thoại phi thường.

Lâm Hoài nhìn ra được Đông Tử thực sự rất ngưỡng mộ và yêu mến Vu Hàng, lúc nào cũng gọi “anh Hàng” đầy kính trọng. Đông Tử tuy mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng trong lòng đã coi Vu Hàng như một người anh hùng để sùng bái.

Lúc đi đến ngã rẽ, trong đầu Lâm Hoài vẫn còn nghĩ về những gì Đông Tử kể. Dù chưa hẳn là người quá giàu có, nhưng Vu Hàng cũng đã khẳng định được bản thân mình, thoát khỏi ràng buộc và hướng đến cuộc sống tự do.

Người như vậy đúng là không thể bị nhốt trong l*иg. Cái tên “Vu Hàng” như đã định sẵn anh ta sẽ vượt ra biển lớn.

Lâm Hoài thực sự khâm phục những người như vậy, vì anh biết mình không bao giờ làm được. Giống như anh từng nói với mẹ mình, anh chỉ phù hợp với cuộc sống đồng ruộng, an phận trồng trọt mà thôi.

“Lâm Hoài, bắt lấy này!" Vu Hàng dừng xe máy, từ dưới nách rút ra một cái túi đen, ném qua đi. Lâm Hoài lóng ngóng đón lấy, ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì?"

Vừa mở túi ra xem thì ngửi thấy mùi thơm đậm đà của trà. Lâm Hoài sững người, đây chẳng phải là trà Phổ Nhĩ hảo hạng mà Đông Tử pha lúc sáng sao?

Vu Hàng xua tay, cười thoải mái: "Đông Tử chỉ thích rượu, không thích trà. Cậu mang về uống đi!"

Lâm Hoài một tay cầm túi trà, một tay xách túi thức ăn cho gà, vội bước xuống xe muốn trả lại. Nhưng Vu Hàng đã chuẩn bị sẵn, anh gác chân lên bàn đạp, vặn ga, xe máy gầm rú rồi lao đi. “Đừng khách sáo! Đợi điện thoại của tôi nhé, tôi sẽ giúp cậu gặt lúa!”

Vu Hàng không cho Lâm Hoài cơ hội lên tiếng liền cưỡi mô-tô phóng đi. Cơ bắp săn chắc hiện lên bên dưới chiếc áo ba lỗ bó sát, làm nổi bật dáng vóc khỏe khoắn như một con báo săn kiêu hãnh và mạnh mẽ.

Cái quần đùi ngắn tung bay phần phật trong gió khiến người khác không thể không chú ý đến đôi chân thon dài kia.

Lâm Hoài nhìn thoáng qua hai cái đùi trắng trẻo lộ ra bên ngoài quần, sau đó cúi xuống nhìn túi trà màu đen trong tay mình. Trong lòng trỗi lên một cảm giác ấm áp khó tả, vừa ngại ngùng vừa mềm mại. Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng anh cũng không chán ghét nó.