Tiệm sửa xe của Đông Tử chủ yếu chỉ phục vụ khách quen, người lạ thường khó biết đến. Ngày thường ở đây rất ít người. Khi hai người rẽ vào con hẻm nhỏ, Đông Tử đang tháo bánh xe, thấy họ liền reo lên: “Ôi trời, Lâm Hoài cũng đến à!”
Lâm Hoài lúc này vẫn còn đang ngơ ngác. Chẳng hiểu sao vừa nãy bản thân cứ như bị điều khiển, mơ mơ hồ hồ mà đi theo.
Hiện giờ trên tay anh chỉ xách một túi thức ăn cho gà, không mang theo gì khác. Nên anh đành nở một nụ cười gượng gạo, lễ phép gật đầu chào.
Anh không thói quen gọi thẳng tên Đông Tử. Nhưng Đông Tử nhỏ tuổi hơn anh, gọi là “ca” thì không thích hợp, mà gọi là “huynh đệ” thì lại thấy ngại.
Vu Hàng quen thuộc bước vào như vào nhà mình, tìm chỗ ngồi thoải mái rồi vẫy tay gọi Lâm Hoài: "Ngồi đây này, uống thử trà Phổ Nhĩ của Đông Tử đi."
Đông Tử vứt chiếc khăn lông lau tay qua một bên, vừa rửa tay vừa nói: “Cứ ngồi tự nhiên đi, toàn người quen cả, không cần phải khách sáo làm gì.”
Hắn dùng xà phòng thơm rửa tay đến nổi bọt, tiếp tục nói thêm: “Cái này là hôm qua anh Hàng mới mang qua, bảo là lúc nào uống thì gọi anh cùng uống chung. Hôm nay vừa hay mọi người đều đông đủ.”
Vu Hàng bật cười mắng: “Cút đi, mày nói hết phần tao rồi.”
Lâm Hoài ngồi bên cạnh Vu Hàng, nghe Đông Tử nói, ánh mắt thoáng liếc sang khuôn mặt đang cười kia. Đến giờ anh vẫn không hiểu được sự thân thiết bất chợt này từ đâu mà ra.
Anh chỉ mới quen biết hai người này không lâu, không đủ thân thiết để đùa cợt như họ. Ý định muốn rời đi càng lúc càng mãnh liệt.
Đang nghĩ phải tìm việc gì đó làm để giảm bớt sự ngượng ngùng này. Ánh mắt lại vô tình lướt xuống dưới gầm bàn, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại ập đến.
Ngày hôm đó khi nhìn thấy Vu Hàng đang tắm, anh ta mặc quần dài. Hôm nay, Vu Hàng mặc một chiếc quần đùi rộng cùng chiếc áo ba lỗ đen bó sát, chân đi đôi dép lê, tóc tai rối bời, không chút chỉn chu.
Lúc ngồi xuống ghế, có lẽ vì thấy nóng, Vu Hàng vô tình kéo quần đùi lên cao hơn, để lộ ranh giới màu da tương phản rõ rệt giữa chỗ bị che lại và chỗ rám nắng, khiến phần da trắng càng thêm nổi bật.
Chỗ da ấy dường như phát sáng, làm người nhìn không thể rời mắt. Đặc biệt là đôi chân săn chắc, với phần đùi cơ bắp rắn rỏi, đường nét rõ ràng kia.
Khu vực bên trên bắp đùi mịn màng và trắng trẻo, giống như làn da của những cô gái hay bôi phấn. Trắng đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Sao lại có thể trắng như vậy được? Phần da không tiếp xúc với ánh nắng quanh năm hóa ra lại trắng như thế này.
Lâm Hoài sống mấy chục năm trời, thật là lần đầu gặp phải chuyện thế này. Mấy ngày trước chỉ là tình cờ nhìn thoáng qua một cái, còn bây giờ lại ở ngay trước mắt, nhìn rõ đến không thể rõ hơn.
Lâm Hoài chỉ cảm thấy đôi mắt mình như bị thiêu cháy.
Đông Tử bưng bộ dụng cụ pha trà ra, trên bếp lò vừa đun sôi một ấm nước, đúng lúc có thể dùng ngay. Hắn chia cho mỗi người một cái chén trà nhỏ xinh, cho lá trà vào ấm rồi “ào” một tiếng rót nước sôi vào.
Vu Hàng bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, bình phẩm: “Thật thô tục.”
Đông Tử cười, mắt híp lại thành một đường nhỏ, hóm hỉnh đáp: “Có thể uống được là tốt rồi, đúng không Lâm Hoài? Tôi nào biết mấy thứ cầu kỳ đó chứ!”
Lâm Hoài thật đúng là không biết gì về trà đạo. Trước giờ anh uống trà chỉ đơn giản là sáng sớm sau khi ăn sáng xong, trước khi ra đồng, lấy chút lá trà mua ngoài chợ bỏ vào chiếc cốc giữ nhiệt lớn của mình.
Anh cũng đổ nước sôi vào giống y như cách Đông Tử vừa làm rồi mang theo uống cả buổi sáng, đủ để giải khát đến trưa.
Lâm Hoài nhẹ nhàng đậy nắp ấm trà giúp Đông Tử, chỉ cười cười thay cho câu trả lời.
Cả ba người thực ra đều chẳng biết uống trà như thế nào là đúng cách. Cố gắng bắt chước người ta học đòi văn vẻ nhưng cũng chẳng tới nơi tới chốn.
Những chén trà nhỏ bé vừa rót ra chỉ cần một ngụm là hết, uống chẳng đã gì cả. Cuối cùng, Đông Tử lấy hẳn mấy cái cốc sứ Lôi Phong của nhà mình, rót nửa cốc, vừa uống vừa cười tươi: “Vẫn còn chưa đúng cảm giác đâu.”
Vu Hàng cầm quai cốc, hào hứng chạm cốc với hai người kia, động tác phóng khoáng, cười lên tiếng: “Thế này mới đúng cảm giác chứ! Nào, các huynh đệ, cạn ly đi!”
Mặc dù là uống trà, nhưng xem tư thế của Vu Hàng chẳng khác gì đang uống rượu. Lâm Hoài cũng nâng cốc cụng ly cùng họ rồi nhấp một ngụm. Hương vị của trà thật sự thơm ngon, anh chưa từng được uống loại trà nào ngon như thế.
Dưới gầm bàn, Vu Hàng dùng chiếc dép lê cũ kỹ chạm nhẹ vào chân Lâm Hoài. Ánh mắt nhấp nháy như muốn ra hiệu điều gì. Lâm Hoài không hiểu ý, đảo mắt nhìn quanh bàn một lượt rồi quay lại nhìn anh ta, dùng khẩu hình hỏi: “Gì cơ?”
Vu Hàng bật cười, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: “Không có gì đâu.”
Đông Tử đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người, ngửa cổ uống cạn chén trà rồi hỏi: “Hai người làm gì mà liếc mắt đưa tình thế?”
Lời nói của Đông Tử vốn không có ý gì đặc biệt, bình thường giữa đàn ông với nhau cũng hay đùa giỡn kiểu này nên chẳng để tâm nhiều. Nhưng lọt vào tai Lâm Hoài thì lại mang một chút hàm ý khác.
Dù thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến chuyện “đặc biệt” của Vu Hàng, nhưng cũng chỉ thoáng qua, không có gì sâu xa cả. Vừa nghe Đông Tử nói, anh lập tức giật mình, vội vàng giải thích: “Không, không có gì đâu!”
Vu Hàng nghe vậy chỉ rũ mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên cười. Nhìn bộ dạng bối rối của Lâm Hoài, anh mới chậm rãi quay sang Đông Tử, nói: “Đừng nói linh tinh, da mặt của Lâm Hoài không dày như mày đâu.”
Vừa kêu người khác đừng nói linh tinh, nhưng chính anh ta lại lập tức quay sang hỏi Lâm Hoài với giọng nửa đùa nửa thật: “Cậu nhìn chằm chằm vào đùi tôi nãy giờ, có phát hiện ra điều gì thú vị không?”
Chiếc cốc sứ Lôi Phong trong tay Lâm Hoài không cầm chắc, “lạch cạch” một cái rơi xuống bàn. Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Vu Hàng sau khi uống trà, mặt anh bất giác đỏ bừng lên.