Sóng Lúa

Chương 13: Tâm Loạn

Trong lúc chờ máy gặt lúa có thể xuống đồng, Lâm Hoài tạm thời không có việc gì làm. Nhưng mấy hôm nay, hình ảnh cặp mông trắng trẻo và đôi chân thon dài của Vu Hàng cứ lảng vảng trong đầu anh.

Dù không cố ý nghĩ đến, nhưng tâm trí cứ như bị ma ám không thể kiểm soát được, khiến anh càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Là đàn ông, ai lại suốt ngày nghĩ đến mông của một người đàn ông khác chứ?

Anh phải tự tìm lý do trấn an bản thân mình. Chẳng qua là vì mông của Vu Hàng đẹp thôi.

Thứ gì đẹp thì ai mà chẳng muốn nhìn thêm vài lần. Nhưng khi ngẫm lại thì lại tự phản bác không đúng. Ai rảnh rỗi mà cứ nhìn chằm chằm chỗ đó của người khác cơ chứ?

Trí não anh vốn đã chậm chạp như "khúc gỗ" suốt 30 năm qua, hiện giờ lại càng như chiếc máy bị gỉ sét, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Bà Tú Nga chưa từng thấy anh như vậy. Mấy ngày nay, mỗi lần bà thức dậy đi vệ sinh đều thấy bóng dáng anh lặng lẽ ngồi dưới mái hiên, trông như đang có tâm sự nặng nề.

Bà quan tâm hỏi vài lần, nhưng anh cứ cười trừ, kín tiếng đến mức hỏi gì cũng chẳng nói một lời.

Cuối cùng, bà bực mình không hỏi nữa, chỉ thúc giục anh gieo ngô xong thì ra ngoài tìm vợ đi, sống thế này mãi thì không ổn chút nào.

Nghe vậy, Lâm Hoài dù có muốn cười cũng không cười nổi, rửa mặt xong leo lên xe đạp chạy ra chợ.

Nói đến cũng thật khéo, Lâm Hoài và Vu Hàng quả là có duyên phận. Lần trước họ gặp nhau ở giữa đường, lần này lại tình cờ chạm mặt khi Lâm Hoài đang mua thức ăn chăn nuôi cho gà, vịt, ngỗng.

Vu Hàng cưỡi chiếc mô tô phân khối lớn phóng như bay. Đôi mắt dài của anh vừa liếc thấy Lâm Hoài, lập tức phanh lại.

Anh nhếch miệng cười, tóc bị gió thổi tung ra phía sau, dáng vẻ tinh nghịch như một đứa trẻ mười mấy tuổi, lớn tiếng gọi: "Lâm Hoài, làm gì thế?"

Lâm Hoài vừa cân đủ năm cân thức ăn gia súc, tay xách túi nhựa run lên một chút, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, thậm chí không dám nhìn thẳng vào người kia.

Trong lòng thầm nghĩ, ý nghĩ mờ ám của mình quá không phù hợp, cũng quá không tôn trọng người này. Những hình ảnh đen tối đó càng không thể làm cho người này biết được.

Tất nhiên là Vu Hàng chẳng hề hay biết gì, chân dài chống xuống đất, hỏi: "Có xe đi không? Không thì để tôi chở cho."

Lâm Hoài vội vàng chỉ vào chiếc xe đạp, lắp bắp: “Có… có chứ.”

Thấy Lâm Hoài tâm trí không tập trung, Vu Hàng lười biếng hỏi: "Làm sao đấy, trông ủ rũ thế này? Có chuyện gì thì nói cho anh Hàng nghe nào."

Mới gặp nhau mấy lần mà đã nói chuyện thân thiết như vậy rồi. Lâm Hoài vốn tính nhút nhát, bị hỏi thế thì lại càng lộ vẻ luống cuống.

Nhìn thấy Vu Hàng duỗi chân dài bước xuống xe, anh vội trả tiền cho ông chủ, xách túi thức ăn cho gà lên định đi ngay. Nhưng chưa kịp rời đi thì đã bị Vu Hàng túm cổ áo kéo lại như xách một con gà con.

Hai người một cao một thấp, một to khỏe một gầy gò. Cổ áo bị kéo làm Lâm Hoài nghẹn thở đến mức ho khan vài tiếng. Vu Hàng liền xoa lưng giúp anh thông khí, cười hỏi: “Chạy cái gì mà chạy? Vội về thu lúa à?”

Lâm Hoài mặt đỏ bừng lên, lúng túng đáp: “Gặt xong hết rồi. Giờ chỉ đợi máy gặt của anh xuống ruộng thôi.”

Vu Hàng đứng đó nhìn anh một lúc, đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười. Đột nhiên, anh ta hỏi: “Lâm Hoài, cậu có thực sự ba mươi tuổi không? Hay là hồi đó bị mẹ cậu khai gian tuổi khi đăng ký làm hộ khẩu?”

Ngày trước, khi làm hộ khẩu, nhiều phụ huynh thường thích ghi giảm vài tuổi cho con mình để thuận lợi hơn trong việc học hành.

Hồi học cấp hai, Lâm Hoài còn có một người bạn cùng lớp ghi tuổi trên hộ khẩu là tám tuổi. Trước đây nhiều người làm như vậy, nhưng giờ thì ít rồi.

Lâm Hoài vừa cố gắng thở đều, vừa ngượng ngùng xấu hổ. Trước mặt Vu Hàng, anh chưa bao giờ có thể nói chuyện một cách tự nhiên hào phóng.

Nhưng kỳ lạ là anh lại có cảm giác như 2 người đã quen thân lâu rồi. Anh cười khổ: "Thật là ba mươi tuổi rồi mà."

"Nhìn không giống lắm." Vu Hàng khẽ cụp mắt xuống, rồi lại mở ra. Ánh mắt sâu thẳm của anh khiến Lâm Hoài sững người.

Vu Hàng lại cười thoải mái, giọng nửa đùa nửa thật: “Có rảnh không? Qua chỗ Đông Tử uống trà. Hôm qua nó còn nhắc đến cậu đấy.”

Theo lý mà nói, Lâm Hoài nên từ chối lời mời này. Chỉ tình cờ gặp Vu Hàng đã khiến anh không được tự nhiên như vậy, nếu ở chung sẽ càng thêm gượng gạo mà thôi.

Anh rất ít tham gia mấy cuộc tụ tập kiểu này, tính anh vốn khép kín, không khéo ăn nói. Vì thế, người khác thường không muốn rủ anh đi đâu cả.

Ánh mắt anh lộ vẻ do dự: “Anh Hàng, tôi…”

“Nghe anh đi, không sao đâu, ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Đừng suốt ngày ru rú ở nhà.” Vu Hàng dứt khoát thay anh quyết định, thúc giục: “Đi thôi, đi thôi, trà nguội thì uống không ngon đâu.”

Trong tay Lâm Hoài vẫn xách túi thức ăn nặng năm ký cho gà, anh siết nhẹ nắm tay, rồi leo lên xe đạp, lẽo đẽo đạp theo sau Vu Hàng.

Cũng chẳng rõ tại sao lại đồng ý. Nhưng chỉ đạp xe đi được hai mét, anh đã bắt đầu thấy hối hận.

Vu Hàng đúng lúc ngoái đầu nhìn lại. Anh chạy chiếc xe máy với tốc độ chậm, thong dong như chờ Lâm Hoài. Thấy Lâm Hoài đuổi kịp mới cười quay mặt đi, tiếp tục giảm tốc độ, cuối cùng chạy song song với anh.

Vu Hàng lớn tuổi hơn Lâm Hoài, điều này có thể nhận ra ngay từ vẻ ngoài. Nhưng nhìn tổng thể, thần thái của anh luôn toát lên sự mạnh mẽ lấn át cả Lâm Hoài.

Nụ cười của Vu Hàng phóng khoáng, có chút tùy tiện ngông nghênh, thậm chí có phần dữ dằn, đủ để khiến người khác nể sợ.

Một khuôn mặt vừa bất cần vừa đầy tự tin, khó trách người ta hay gọi anh ta là “anh Hàng” – không chỉ vì tuổi tác mà còn vì khí chất.

Vừa rồi chỉ một cái ngoảnh đầu cười thôi mà suýt nữa khiến Lâm Hoài không giữ được tay lái, cảm giác như có dòng điện chạy qua người.

Góc nghiêng của Vu Hàng lạnh lùng, góc cạnh sắc bén. Nhưng nụ cười nửa vời lại khiến người khác không tài nào đoán được tâm tư của anh. Có lúc cảm thấy anh rất gần gũi, có lúc lại thấy anh thật xa cách.

Khiến lòng người rối bời, bứt rứt không yên.