Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 40: Làm bạn với anh nhé

Niên Niên chẳng mảy may quan tâm đến ánh nhìn của đám bọn họ.

Cô bé đã chắc chắn rằng chị gái xấu xa đầu óc có vấn đề nên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tứ sư huynh từng nói rằng, tốt nhất là tránh xa những người có đầu óc bất thường.

Những người đó dù phạm lỗi cũng chẳng cần chịu trách nhiệm, giống như… như cái gì đó đại loại là “thẻ bảo vệ thần kinh.”

Đúng rồi, tứ sư huynh bảo vậy mà.

Niên Niên định quay người rời đi ngay lập tức nhưng Triệu Đường và đám bạn của cô bé không để cô bé có cơ hội thoát thân.

Một cậu bé mập mạp lập tức lao tới, đứng chắn trước mặt Niên Niên, cười toe toét rồi nói:

“Em gái, em dễ thương quá! Anh muốn làm bạn với em.”

Nói rồi, cậu bé mập mạp đưa tay định chạm vào má Niên Niên.

May mà cậu ta còn nhỏ, chứ lớn thêm chút nữa, kiểu này dễ bị coi là kẻ quấy rối mất.

Niên Niên không thích luồng khí từ người cậu bé này nên theo bản năng né tránh. Chỉ với một bước nhỏ, cô bé dễ dàng thoát khỏi bàn tay của cậu ta.

Bị từ chối, cậu bé mập tức giận bĩu môi:

“Sao em lại né tránh? Được thiếu gia đây muốn làm bạn thì em sẽ không bị mấy đứa khác bắt nạt nữa, oai lắm đó!”

“Em không muốn làm bạn với người hay bắt nạt động vật.”

Cảm nhận được luồng khí khó chịu từ cậu bé mập, Niên Niên bấm tay tính toán và phát hiện trên người cậu ta mang nhiều sát khí và oán hận từ linh hồn của động vật.

Một cậu bé nhỏ tuổi như thế chắc chắn không phải người làm nghề mổ thịt, vậy chỉ còn một khả năng: những sát nghiệp này đều do bản tính độc ác mà ra.

“Em… em nói gì thế? Ai bắt nạt động vật cơ chứ?”

Ánh mắt cậu bé mập lộ rõ vẻ chột dạ.

Cậu ta nhìn Niên Niên không còn sự yêu thích hay ngưỡng mộ ban đầu, thay vào đó là sự dè chừng và cảnh giác.

“Anh bị ngốc à? Đến việc mình làm còn không nhớ sao?”

Trời đất chứng giám, câu nói này của Niên Niên hoàn toàn không có ý mỉa mai.

Cô bé chỉ đơn giản nghĩ rằng, người ta thường tìm đến những kẻ giống mình và trong đám trẻ này, chẳng đứa nào có tướng mạo tử tế.

Nghĩ đến những hành động kỳ quái của Triệu Đường và nghe cậu bé mập phủ nhận việc bắt nạt động vật, Niên Niên liền mặc định rằng cậu ta cũng có đầu óc “hỏng hóc” giống chị gái xấu xa kia.

Nhưng câu nói của cô bé vào tai người khác thì lại chẳng khác gì một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Triệu Đường, con bé này là ai vậy? Họ hàng nhà cậu à?”

Bị Niên Niên nói trúng tim đen, cậu bé mập đảo mắt, nhận thấy không có người lớn nào trong nhà nên liền nổi máu hung hăng.

Tuy nhiên, cậu ta không phải loại ngu ngốc.

Cậu hiểu rằng trong cái vòng tròn này, có những người có thể chọc và có những người không thể đυ.ng vào.

Muốn ra oai thì cũng phải chọn kẻ yếu để bắt nạt, vì vậy cậu ta liền hỏi Triệu Đường về thân phận của Niên Niên.

“Cũng xem như vậy đi. Chỉ là con bé nhà quê thôi mà, nhìn cách ăn mặc của nó là biết. Chẳng ai nghĩ đây là con gái nhà họ Dư đâu, không khéo người ta lại tưởng nhà chúng tôi ngược đãi nó đấy!”

Triệu Đường hiểu rõ tính tình cậu bé mập.

Cậu ta chính là “ông trùm” trong khu dân cư và trường mẫu giáo, dựa vào vóc dáng to lớn và gia thế giàu có để bắt nạt những đứa trẻ khác.

Không phân biệt trai hay gái, cậu ta cứ thấy ai không vừa mắt là lao vào đánh khiến hầu hết bọn trẻ phải khóc thét.

Những phụ huynh có con bị bắt nạt cũng chẳng làm gì được.

Cha mẹ cậu bé mập vô cùng nuông chiều con trai, không bao giờ trách mắng, chỉ lo cậu ta có bị thương khi đánh nhau hay không.

Các phụ huynh khác nếu có lợi ích liên quan thì càng không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng đều coi đó là trò đùa của trẻ con và bỏ qua.