Bảo mẫu trước đây rất tốt với Triệu Đường, không chỉ luôn nói những lời ngọt ngào dỗ dành mà còn chăm sóc cô bé cực kỳ chu đáo.
Vài ngày trước, khi phát hiện bảo mẫu không còn ở nhà, Triệu Đường đã đặc biệt quan tâm đến mà hỏi Dư Sinh.
Kết quả, anh trai bảo rằng vì bảo mẫu bất cẩn để “con bé nhà quê” này lẻn ra ngoài khiến ba tức giận và sa thải bà ấy.
Theo cô bé, bảo mẫu làm thế là đúng!
Đáng lẽ ra phải để mặc “con bé nhà quê” ở ngoài, tốt nhất là mất tích luôn, không bao giờ quay về.
“Hừ, nói như thể tao thèm vào cái phòng này của mày lắm vậy.”
Triệu Đường ngẩng cao đầu, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường, cố gắng dùng ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự kiêu ngạo trong lòng.
“Ra ngoài ngay!”
Niên Niên thực sự nghĩ rằng chị gái xấu xa này chắc chắn có vấn đề trong đầu.
Vừa nói không thèm vào phòng cô bé, vừa năm lần bảy lượt đến quấy rầy.
“Bản tiểu thư chỉ muốn nhắc mày rằng lát nữa bạn của tao sẽ đến, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng ra ngoài. Nhìn bộ dạng của mày mà xem, chỉ làm tao mất mặt thôi.”
“Tao không muốn để người khác biết mình có một đứa em gái quê mùa, để rồi bị chê cười.”
Nói xong, Triệu Đường quay người ra khỏi phòng, đóng cửa thật mạnh, tạo ra một tiếng rầm khiến bàn học nhỏ của Niên Niên cũng như rung lên.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Niên Niên gãi đầu.
Chuyện gì thế này?
Bạn của Triệu Đường đến thì liên quan gì đến cô bé?
Đây chẳng phải nhà của ba cô bé sao?
Ở trong chính nhà mình mà cũng phải xem có khách hay không, lại còn phải được sự cho phép của người khác?
Thật là vô lý!
“Haiz, không đôi co với kẻ ngốc, không tranh cãi với kẻ ngu, tam sư huynh nói rất đúng. Tranh luận với người đầu óc có vấn đề chỉ tự làm mình thêm tức giận.”
Niên Niên lẩm bẩm, đọc thầm hai lần chú Thanh Tâm, cố gắng dập tắt ngọn lửa giận trong lòng.
Cô bé chẳng muốn quan tâm đến những lời của chị gái xấu xa.
Xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, cô bé khóa cửa phòng lại rồi quay lại bàn học, tiếp tục luyện vẽ bùa.
Suốt cả buổi sáng, Niên Niên vẽ đến mức tay cầm bút cũng cảm thấy mỏi nhừ mới dừng lại.
Cô bé với tay lấy chiếc cốc bên cạnh nhưng bên trong đã hết sạch nước.
Không do dự, Niên Niên cầm cốc, mở cửa và đi xuống tầng lấy nước.
Vừa đẩy cửa phòng ra, cô bé đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào từ tầng dưới vọng lên.
Nhớ lại những lời lảm nhảm lúc nãy của Triệu Đường, Niên Niên chỉ khẽ nhún vai, không mấy bận tâm, tự mình đi xuống cầu thang.
“Trợ thủ đâu? Nhanh vào hỗ trợ đi! Đánh nhau rồi đây!”
“Này, đừng cướp mạng của tôi chứ!”
“A! Lại thua rồi, ba trận liên tiếp toàn thua, Mặc Tiểu Mạc, cậu chơi thế à?”
Mấy đứa trẻ vừa ôm điện thoại vừa la hét inh ỏi, trông rất buồn bã.
Niên Niên vừa rót nước vừa tò mò liếc nhìn, thầm nghĩ: Chỉ là một trò chơi điện tử thôi, có gì đáng để buồn bã thế chứ?
Triệu Đường cảm nhận được ánh mắt của cô bé, liền quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Niên Niên, khuôn mặt Triệu Đường lập tức sa sầm.
Triệu Đường đặt điện thoại xuống, bước nhanh đến, giọng điệu đầy hách dịch:
“Đã bảo cô đừng ra ngoài mà! Thật phiền phức, biết nhà có khách đến mà cũng không thèm thay quần áo.”
Mấy đứa trẻ nghe tiếng quát của Triệu Đường liền quay đầu lại.
Nhìn thấy Niên Niên, phản ứng đầu tiên của chúng là ngỡ ngàng và thích thú.
“Wow! Em gái đáng yêu quá!”