Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 20: Hẹn ước vào lễ trung nguyên

"Tiểu Hắc ca ca!"

Niên Niên dang rộng đôi tay nhỏ bé, giống như một chú bướm nhỏ, nhào thẳng vào lòng Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường đỡ lấy cô bé một cách thuần thục, động tác đầy cưng chiều như thể đã quen với việc này.

Một người một quỷ trông có vẻ vô cùng thân thiết khiến Sở Đại Thành đứng bên không biết nên ghen tị hay nên kinh ngạc.

"Tiểu Hắc ca ca, Tiểu Bạch ca ca sao không đến vậy?"

Niên Niên ngẩng đầu nhỏ, hướng mắt vào sâu trong thông đạo tối đen, vẻ mặt đầy thắc mắc khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

"Sao? Niên Niên chẳng nhớ ta chút nào, chỉ lo nghĩ đến Tiểu Bạch ca ca thôi sao?"

Hắc Vô Thường giả vờ giận dỗi, nhẹ nhàng véo mũi cô bé.

Niên Niên thấy mũi mình hơi nhột, cười khúc khích, nép vào lòng Hắc Vô Thường.

"Không, không phải đâu! Niên Niên nhớ Tiểu Hắc ca ca lắm! Niên Niên thích Tiểu Hắc ca ca nhất!"

"Hừ, vậy còn được." Hắc Vô Thường thu lại vẻ giận dỗi giả vờ, nét mặt tràn đầy sự yêu thương. "Tiểu Bạch đi làm nhiệm vụ nơi khác rồi, không có thời gian. Nếu nhớ hắn thì lần tới đi âm phủ nhớ ghé thăm."

Niên Niên gật đầu lia lịa, mắt sáng rỡ:

"Vâng ạ! Lâu rồi Niên Niên chưa xuống âm phủ chơi!"

"Vậy hẹn Trung Nguyên tới nhé. Lúc đó ta và Tiểu Bạch sẽ được nghỉ nửa ngày. Ta sẽ dẫn ngươi đến quỷ thị chơi."

"Thật sao? Thật sao?"

Nghe nhắc đến quỷ thị, mắt Niên Niên sáng bừng như đèn pha. Từ lâu cô bé đã nghe nói rằng vào Lễ Trung Nguyên, quỷ giới sẽ mở một khu chợ đặc biệt, nơi các đạo sĩ và quỷ hồn tụ tập bày bán những món đồ kỳ lạ.

Tiếc là trước đây sư phụ không cho phép, dù đã xuống âm phủ chơi không biết bao nhiêu lần, cô bé vẫn chưa từng được thấy quỷ thị.

"Phải rồi, Tiểu Hắc ca ca, hai con quỷ kia nhờ huynh mang đi giúp."

Niên Niên liếc mắt về hai con quỷ đang co rúm bên tường, vỗ nhẹ đầu, như vừa nhớ ra nhiệm vụ quan trọng.

Hắc Vô Thường lạnh lùng quét ánh mắt qua chúng.

Cái nhìn băng giá hoàn toàn đối lập với ánh mắt dịu dàng khi nhìn Niên Niên.

Hắn khẽ rung cổ tay, sợi xích trong tay vυ't một cái bay về phía hai con quỷ, trói chặt chúng lại.

Khi quay lại nhìn Niên Niên, Hắc Vô Thường lại nở nụ cười ân cần:

"Được rồi, ta sẽ mang chúng về. Ta không thể ở lại lâu, vào lễ Trung Nguyên ta sẽ cùng Tiểu Bạch đợi ngươi ở cầu Nại Hà."

"Vâng ạ!"

Niên Niên gật đầu mạnh mẽ.

Hắc Vô Thường đặt cô bé xuống đất, sau đó kéo lê hai con quỷ về phía thông đạo.

Trước khi đi, hắn còn ngoảnh lại nhìn cô bé vài lần, ánh mắt bịn rịn không muốn rời xa, trông như tiểu nương tử tiễn biệt phu quân.

Niên Niên đứng đó vẫy tay tạm biệt, trông giống hệt một chú mèo thần tài đáng yêu.

Khi bóng dáng Hắc Vô Thường chìm vào thông đạo đen kịt, mọi thứ xung quanh lập tức trở lại bình thường.

Áp lực vô hình mà Hắc Vô Thường mang đến biến mất, Sở Đại Thành thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn lại chiếc chuông gia truyền của mình, ông ấy lập tức muốn khóc.

Chết tiệt!

Lần đầu tiên gặp Hắc Vô Thường, ông ấy hồi hộp đến mức quên khuấy đi chuyện bên trong chuông còn mười mấy con quỷ.

Lẽ ra ông ấy nên nhắc Niên Niên mang cả đám quỷ đó đi!

Nhìn chiếc chuông rồi lại nhìn Niên Niên, cuối cùng Sở Đại Thành hạ quyết tâm.

"Cháu gái, trong cái chuông đồng này… cháu có thể xử lý được mấy con quỷ không?"

"Dạ, cháu đánh chết được ạ!"

Nghe câu trả lời chắc nịch của Niên Niên, Sở Đại Thành thở phào nhẹ nhõm. So với mạng sống, bảo vật gia truyền chẳng đáng là gì.

"Vậy ông tặng cái chuông này cho cháu, được không?"

"Hả? Nhưng đây là pháp khí của ông mà?"

Niên Niên hơi chần chừ.