Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 19: Hắn không làm gì được cháu đâu

Thanh niên nói trong tiếng nức nở, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú giờ đây vì sợ hãi mà méo mó không còn nhận ra được nữa.

Ma nữ bật cười, tiếng cười vang lên đầy giễu cợt:

"Ta đã cầu xin ngươi tha mạng, tại sao khi đó ngươi lại không đồng ý?"

"Ngươi tán tỉnh ta, che giấu việc ngươi đã có gia đình. Khi ta mang thai, ngươi lừa dối, ép buộc ta phá thai. Ta không đồng ý, ngươi liền mạnh tay trói ta, kéo ta đi phá thai."

"Khi ta muốn chia tay, ngươi nhốt ta lại. Ta khó khăn lắm mới trốn thoát, ngươi sợ vợ mình phát hiện ra sự tồn tại của ta, liền lái xe tông chết ta."

"Ta mạng lớn, không chết ngay tại chỗ, ngươi lại lái xe cán đi cán lại lên người ta. Khi đó ngươi có từng nghĩ sẽ tha mạng cho ta không?"

Giọng nói mềm mại của ma nữ vang lên, như thể đang kể lại chuyện cũ nhưng lại đượm nỗi căm phẫn khôn nguôi.

Lời nói của cô ta khiến thanh niên không khỏi nhớ lại cái ngày hắn tàn nhẫn gϊếŧ chết cô. Ký ức ùa về khiến gương mặt hắn càng thêm nhăn nhó, dữ tợn.

Niên Niên đứng nhìn cảnh tượng đó mà nét mặt vẫn điềm tĩnh, thậm chí có phần hiếu kỳ.

Ở bên cạnh, Sở Đại Thành đã hoàn toàn sụp đổ niềm tin.

Đây là loại cặn bã tuyệt thế gì vậy?

Hắn thật sự phải giúp một tên súc sinh như thế này trấn áp ma nữ sao? Hắn còn khiến chiếc chuông truyền gia của mình suýt thì hỏng mất.

Xúi quẩy, thật quá xúi quẩy!

Lúc trước, Sở Đại Thành còn lấn cấn, định thuyết phục Niên Niên cứu mạng thanh niên kia. Dù gì hắn cũng là một mạng người. Việc tận mắt chứng kiến một đồng loại bị ma nữ gϊếŧ chết khiến ông ấy thấy không thoải mái.

Nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, ông ấy lập tức ngậm chặt miệng.

Loại người này chết đi cũng là đáng, đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Lúc này, bàn tay ma nữ đã nhẹ nhàng đặt lên cổ của thanh niên, từng chút siết chặt, khống chế hoàn toàn cử động của hắn.

Cô ta giơ tay còn lại, từ từ bẻ từng ngón tay, từng khớp xương, đến xương cổ tay, rồi cả cánh tay.

Thanh niên đau đớn đến mức muốn bất tỉnh nhưng không thể.

Cổ họng bị ma nữ bóp chặt khiến hắn không thể thốt lên bất kỳ tiếng kêu cứu nào.

Luồng âm khí phát ra từ ma nữ như từng thau nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến hắn không thể ngất đi.

Hắn rơi vào tuyệt vọng tột cùng, không còn khả năng chống cự.

Đôi mắt hắn bỗng dừng lại trên người Niên Niên, ánh mắt đầy oán hận.

Con nhỏ này mạnh mẽ như vậy, bắt được cả đám quỷ kia, tại sao không bắt luôn con ma nữ này? Tại sao nó không ngăn cản? Tại sao nó không cứu tôi?

Hắn đem tất cả oán khí, thù hận trút lên Niên Niên, ánh mắt chứa đầy vẻ căm ghét và chờ đợi.

Ánh nhìn đó như muốn nói:

Chờ đấy, khi tao chết đi, biến thành lệ quỷ, nhất định sẽ quay lại trả thù mày!

"Tôi cảm thấy tên này không ổn lắm. Hắn có phải đang nghĩ rằng sau khi chết sẽ hóa thành quỷ, quay lại trả thù chúng ta không?"

Sở Đại Thành sống đến từng này tuổi, đã là người dày dặn kinh nghiệm. Niên Niên có thể không nhận ra hàm ý trong ánh mắt của thanh niên nhưng ông ấy thì hiểu ngay.

"Không sao đâu ạ, hắn không làm gì được cháu đâu."

Niên Niên đáp lời nhẹ nhàng, tay cầm sẵn một lá bùa, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Sở Đại Thành nhớ lại hình ảnh cô bé mạnh mẽ vung vẩy đám quỷ khi nãy, liền thấy yên tâm hơn.

Hừm, hai con quỷ chồng chất lên nhau còn chẳng làm gì được cô bé. Một tên cặn bã như thế này thì có thể làm được gì?

Cả hai người một lớn một nhỏ cứ đứng nhìn, cho đến khi thanh niên kia trút hơi thở cuối cùng.

Khi linh hồn hắn rời khỏi cơ thể, Niên Niên lập tức ném lá bùa trong tay ra.

Lá bùa như có cánh, chậm rãi đáp xuống phía sau ma nữ và thanh niên.

Sở Đại Thành còn tưởng đây là loại bùa diệt quỷ nhưng không ngờ, phía sau hai con quỷ bỗng xuất hiện một thông đạo tối om.

Từ thông đạo đó tỏa ra âm khí dày đặc, kèm theo tiếng xích sắt loảng xoảng.

Một luồng áp lực vô hình khiến Sở Đại Thành rợn người, cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân.

Một lát sau, từ thông đạo ấy thò ra một chiếc đầu đội mũ cao. Trên chiếc mũ đó có bốn chữ lớn: "Thiên Hạ Thái Bình."

Hắc Vô Thường?!

Sở Đại Thành cảm thấy hôm nay đã là ngày ông gặp phải tất cả những điều kinh ngạc nhất đời mình.

Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại.

Hắc Vô Thường quét ánh mắt nghiêm nghị qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Niên Niên.

Sở Đại Thành đã muốn quay người bế cô bé chạy thẳng ra ngoài.

Thế nhưng, ngay lúc đó, ông thấy Hắc Vô Thường nghiêm nghị đột nhiên nở nụ cười tươi, vung sợi xích trong tay, chào hỏi vui vẻ:

"Hắc hắc, Niên Niên bé nhỏ, đã lâu không gặp, có nhớ Hắc ca ca không nào?"