Viên cảnh sát dẫn đầu giơ tay ra hiệu, lập tức những người khác bắt đầu triển khai công việc.
Dư Sơn Hà gật nhẹ đầu, bước chân vội vàng tiến vào căn phòng.
Vừa vào đến nơi, ônglập tức đưa tay che mắt của Niên Niên, sợ cô bé nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt mà gặp ác mộng. Bản thân ônglà một người trưởng thành nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi cảm thấy xót xa, lòng đầy đau đớn khó mà chấp nhận được.
Giờ đây ôngchỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, mỗi giây phút ở lại chỉ khiến tim ôngcàng thêm bất an.
Ông không hề nhận ra rằng, cô con gái nhỏ đã khéo léo nghiêng đầu để nhìn lén từ phía sau bàn tay ông. Niên Niên nhìn thấy hồn ma của cô bé xấu số đang đứng trong góc phòng, cả người toát ra oán khí, ánh mắt lạnh lùng găm chặt vào bảo mẫu. Cô bé mím môi, nở một nụ cười khẽ.
Hồn ma cô gái dường như cũng nhận ra Niên Niên đang nhìn mình, thoáng ngạc nhiên tự hỏi tại sao cô bé lại thấy được mình.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Chị đẹp ơi, đợi báo xong mối thù rồi sẽ có người đưa chị đi đầu thai nhé.” Niên Niên dặn dò, sau đó vẫy tay như chào tạm biệt.
Cô hồn nghe thấy lời Niên Niên, kinh ngạc một hồi rồi cũng gật đầu, vẫy tay chào lại như lời đáp.
“Con yêu, con vừa nói gì thế?” Dư Sơn Hà nghe rõ lời con gái, nhưng không tài nào hiểu nổi. Đây là thổ ngữ của vùng nào vậy? Sao mà nghe lạ thế?
“Hi hi, không có gì đâu ạ, ba đừng bận tâm,” Niên Niên lắc đầu. Cô bé vừa dùng ngôn ngữ của hồn ma, một loại ngôn ngữ mà chỉ có những linh hồn mới hiểu được.
Sư phụ đã dặn rằng nếu có người không hiểu ngôn ngữ của hồn ma, thì không cần giải thích, bởi điều đó sẽ mang đến điềm xấu cho người nghe.
Hừm…
Ba cô đã sẵn gặp đủ vận xui rồi, tốt nhất không nên giải thích thêm, để khỏi tăng thêm xui xẻo cho ba.
Phải rồi! Cô bé quả thật là một đứa con ngoan nhất trên đời!
Đến đồn cảnh sát, Dư Sơn Hà và Dư Sinh đều được gọi vào phòng lấy lời khai. Vì muốn bảo vệ con gái, Dư Sơn Hà không hề tiết lộ chuyện Niên Niên có khả năng xem tướng số.
Dư Sinh cũng như vậy, dù trong lòng cậu vẫn đầy những nghi ngờ và không tin vào các thứ huyền bí, nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng chuyện này không nên nói bừa ra ngoài. Sự kín đáo này thật khôn ngoan.
Viên cảnh sát phụ trách lấy lời khai cũng nhận ra cả hai đang giấu điều gì đó, nhưng do đây là người báo án, hơn nữa người bị hại không hề có mối quan hệ nào với họ, nên cũng không truy hỏi quá sâu.
Niên Niên được một nữ cảnh sát dẫn vào phòng tiếp khách, ngả đầu ngủ ngon lành. Khi Dư Sơn Hà mở cửa bước vào, thấy gương mặt say ngủ dễ thương của cô bé, trái tim ông tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Ông nhẹ nhàng bế Niên Niên lên, từng bước bước ra khỏi đồn cảnh sát, sợ làm cô bé tỉnh giấc.
Cũng may đến tận lúc về nhà, Niên Niên vẫn ngủ say sưa, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Thật ra, ngay từ lúc ba ôm mình lên, cô bé đã cảm nhận được rồi, nhưng sự an toàn, ấm áp từ vòng tay ba khiến cô bé càng muốn ngủ thêm, chẳng muốn mở mắt chút nào.
Mmm… ấm áp quá…
Hôm nay Niên Niên mơ một giấc mơ đẹp, nối tiếp giấc mộng đêm qua. Trong mơ, khi cô bé sắp bị đại ma vương là anh hai và tiểu quỷ Triệu Đường nuốt chửng, đột nhiên từ trên trời cao xuất hiện một hiệp sĩ mặc giáp sáng chói.
Hình ảnh hiệp sĩ thật cao lớn, tỏa ra ánh sáng vàng rực và hơi ấm vô cùng dễ chịu.
Niên Niên cố gắng ngước lên nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đó chính là… ba!
Hiệp sĩ Ba dũng mãnh đánh bại đại ma vương Dư Sinh và tiểu quỷ Triệu Đường.
Sau đó, không biết từ đâu, ba lấy ra một chiếc túi lớn, bên trong toàn là món ngon…