Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 14: Không bằng súc sinh

Khi vừa ngắt cuộc gọi báo cảnh sát, Dư Sơn Hà ngay lập tức thấy bà giúp việc đã tính chuyện bỏ chạy. Nhưng lối ra đã bị hai người đàn ông cao to đứng chặn, còn bà ta thì chỉ đang đứng không xa nhà bếp.

Tính toán một hồi, bà ta quay đầu nhìn về phía Niên Niên với ánh mắt đầy nham hiểm.

Có lẽ có thể lợi dụng con bé đáng ghét này để đánh lạc hướng mọi người, nhân cơ hội đó mà chạy trốn.

Càng nghĩ càng thấy khả thi, bà giúp việc nhếch mép nở nụ cười quái ác. Thừa lúc Dư Sinh đang tranh luận với Dư Sơn Hà, cảnh giác của cả hai giảm xuống, bà ta bất ngờ lao tới phía Niên Niên.

Dư Sơn Hà chợt cảm thấy đôi tay mình trống rỗng, cúi xuống liền thấy bà giúp việc đang nắm lấy Niên Niên. Bà ta không do dự, dốc toàn lực ném đứa nhỏ ra phía sau như thể đó chỉ là một vật vô tri.

"Con ơi!" – Dư Sơn Hà gần như phát điên, vội vàng lao tới, hô lớn.

Ngay cả Dư Sinh cũng kinh hoàng đứng chết lặng. Cảnh tượng này như tát thẳng vào cậu một bài học rằng, dù quen thuộc với ai nhiều năm cũng chẳng thể thấu được tâm can người đó.

Còn Niên Niên – người đang bị ném ra xa – lại chẳng hề sợ hãi, nét mặt ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì.

Lực ném của bà giúp việc quả là không nhỏ, dù Dư Sơn Hà cố sức đuổi theo vẫn không thể nhanh bằng tốc độ bay của đứa bé.

Nhìn thấy con gái sắp đâm đầu vào cầu thang với tư thế úp mặt xuống, mắt ông đã đỏ hoe.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, ông dừng bước ngạc nhiên đến không tin nổi vào mắt mình.

Chỉ thấy cô con gái nhỏ của ông ngay khi gần chạm cầu thang thì khéo léo xoay người một vòng, thực hiện một cú xoay lộn trên không trung nhẹ như lông vũ.

Cô bé tiếp đất với động tác một chân trụ vững vàng trên tay vịn cầu thang, duyên dáng như loài hạc đang đậu.

Động tác kỳ diệu đến mức ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng khó mà thực hiện, lại được cô bé năm tuổi thể hiện thuần thục.

Dư Sơn Hà khi đã xác định Niên Niên không sao, liền nhớ tới kẻ chủ mưu vừa rồi. Ông lớn tiếng chỉ huy con trai: "Dư Sinh! Khống chế bà ta, đừng để bà ta chạy thoát!"

Tiếng quát của cha làm Dư Sinh tỉnh lại, ngoảnh lại thấy bà giúp việc đang nhắm cửa chính để trốn, liền nhanh chóng túm lấy áo bà ta, kéo mạnh về phía sau.

Người giúp việc dồn hết sức lực hòng giằng thoát, quay lại cào cấu vào tay của Dư Sinh, thấy cậu nhất quyết không buông, bà ta còn liều mình cúi đầu cắn chặt vào cổ tay cậu.

Dư Sinh đau đớn nhăn mặt nhưng vẫn kiên quyết không thả ra.

Đến giờ dù có chút định kiến, cậu cũng hiểu rằng bảo mẫu này chắc chắn chẳng phải người tử tế.

Người tử tế nào lại nhẫn tâm bế một đứa trẻ năm tuổi mà ném mạnh xuống?

Hành động đó có thể lấy mạng người đấy!

Nếu như không phải Niên Niên có khả năng tự vệ tốt, đầu em ấy mà đập vào cầu thang, nhẹ thì chấn động não, nặng thì có thể đã nằm trong vũng máu rồi.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là em gái ruột của cậu.

Cậu không thể khoan nhượng để người muốn hại em gái mình trốn thoát dễ dàng như vậy.

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bên nào thắng thế.

Lúc này, Dư Sơn Hà đã một lần nữa ôm chặt Niên Niên vào lòng. Dù tận mắt chứng kiến con gái vững vàng đứng trên cầu thang, ông vẫn không thể yên tâm, kiểm tra hết chỗ này đến chỗ kia, lo sợ lỡ đâu con bé đã bị va đập mà mình không hay biết.

Cả nhà họ Dư bỗng chốc rối ren, đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cổng thì không khí mới dần lắng xuống.

Chiếc xe cảnh sát đã đỗ ngay trước biệt thự.

Người giúp việc biết rằng mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt, thất thần ngồi bệt xuống sàn.

Giờ muốn chạy trốn cũng chẳng còn bất kỳ cơ hội nào.

“Ai là người báo cảnh sát?”

Cảnh sát vũ trang đầy đủ đột ngột xông vào.

Lúc Dư Sơn Hà báo án, ông đã nhấn mạnh rằng họ vừa bắt được một kẻ giết người.

Nghe thấy có vụ án gϊếŧ người, họ lập tức lao đến hiện trường, mỗi người đều trang bị kín từ đầu đến chân.

Nhưng... cảnh tượng trước mắt lại khiến họ ngỡ ngàng.

Một thiếu niên chưa thành niên, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ nho nhã, một bé gái nhỏ nhắn và cuối cùng là một người phụ nữ lớn tuổi.

Tình hình thế này, nhìn thế nào cũng chẳng giống hiện trường vụ án gϊếŧ người.

"Tôi là người báo cảnh sát. Kẻ mà tôi nói đến chính là người phụ nữ này, bà ấy đã sát hại chính con gái ruột của mình. Hiện tại, có lẽ thi thể đứa trẻ vẫn còn ở trong nhà."

Dư Sơn Hà lập tức bước đến giải thích, nói sơ qua tình hình theo những gì con gái ông đã kể.

"Những gì anh nói là sự thật? Làm sao ông biết được điều đó?" Vị cảnh sát vừa hỏi vừa đưa mắt dò xét Dư Sơn Hà đầy hoài nghi.

Trong thoáng chốc, Dư Sơn Hà không biết trả lời thế nào. Nếu nói là con gái ông tính ra được, chắc chắn họ sẽ không tin, có khi lại cho rằng ông là người mất trí.

Cảm thấy khó có thể giải thích, ông quyết định chuyển đề tài: "Tôi tình cờ phát hiện ra chuyện này. Tôi có thể dẫn các anh đến nhà bà ta. Đây là người giúp việc nhà tôi nên tôi biết địa chỉ của bà ấy."

Những người làm giúp việc ở nhà đều phải cung cấp đầy đủ thông tin trước khi vào làm, bao gồm cả địa chỉ nơi ở. Dư Sơn Hà có thể dễ dàng lấy thông tin để dẫn đường cho cảnh sát.

Viên cảnh sát nghe thấy ông không trả lời thẳng vào câu hỏi thì cũng không gặng hỏi thêm.

Việc cấp bách bây giờ là phải xác minh xem có thể cứu sống nạn nhân hay không; mọi việc khác có thể chờ đến khi về đồn sẽ hỏi rõ hơn.

Một nhóm người áp giải bà giúp việc lập tức lên đường.

Dù không liên quan trực tiếp, Dư Sinh cũng tò mò muốn biết Niên Niên có nói đúng không nên theo cùng.

Bà giúp việc sống trong một khu chung cư tầm trung. Với số tiền dành dụm từ việc làm và khoản thu nhập từ việc tỏ ra đáng thương, bà ta cũng tích góp được kha khá.

Khi xe cảnh sát đến, đám đông hàng xóm xung quanh không khỏi tò mò, liền tụ tập bàn tán và đi theo xem chuyện gì.

Khi cánh cửa phòng con gái bà giúp việc mở ra, tất cả mọi người trong đoàn đều im lặng trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Đó là một cô bé gầy trơ xương, quần áo xộc xệch, gương mặt méo mó trong vẻ đau đớn tột cùng, thể hiện rõ ràng rằng trước khi qua đời, cô bé đã trải qua những giây phút giãy giụa quyết liệt.

Khoé miệng của cô bé còn vương vết máu. Trên gương mặt và cánh tay là những vết bầm tím chồng chất. Những phần da thịt khác đều chi chít dấu vết bị bạo hành, có những xương sườn rõ ràng bị biến dạng.

Với những dấu tích khắp thân thể cô bé, không ai có thể nghĩ rằng chúng được gây ra bởi ai khác ngoài người mẹ ruột của cô bé.

"Đội trưởng, chúng tôi vừa hỏi xung quanh. Trong suốt tháng qua, ngoài người phụ nữ này thì không có ai khác ra vào căn hộ này... Nhưng mà..." Một cảnh sát vừa đi hỏi thăm hàng xóm trở lại báo cáo.

Anh vừa nhìn thấy bé gái nằm bất động trên giường, lời nói đứt quãng không sao tiếp tục nổi.

Suốt một tháng không có bất kỳ ai khác ra vào nhà này, không một người hàng xóm nào từng gặp cô bé và nhà ở tầng mười sáu nên khả năng kẻ đột nhập là không thể xảy ra.

Điều đó chỉ có thể nói lên rằng, người duy nhất có thể gây ra thương tích cho cô bé chính là người mẹ của cô bé.

"Không bằng súc sinh!"

Các cảnh sát, đặc biệt là những người đã có gia đình, ai nấy đều nhìn bà giúp việc với ánh mắt đầy căm phẫn.

Làm trong ngành bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một người mẹ ruột nhẫn tâm gϊếŧ hại con mình bằng cách thức tàn bạo như vậy.

"Dẫn người đi, chuyển thi thể cho pháp y kiểm tra. Hai vị đi cùng chúng tôi về đồn làm bản tường trình."