Thập Niên 60: Quân Tẩu Mang Không Gian Dưỡng Oa

Chương 33:

Chu Tuế Tuế lấy từ trong túi ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng chia cho ba đứa trẻ, mỗi đứa hai viên, chúng nói gì cũng không lấy nữa, số còn lại Chu Tuế Tuế đưa cho mẹ.

"Kẹo này đắt lắm." Mẹ Chu lắc đầu, bình thường cả năm cũng chẳng được ăn một viên, con gái lại móc ra cả nắm.

Chị dâu cả Vương Thục Lan và chị dâu hai Triệu Vân nhìn thấy em chồng cho con kẹo cũng rất vui. "Tối nay ở lại ăn cơm nhé? Mẹ làm đồ ngon cho con." Mẹ Chu nắm tay con gái nói.

"Không được mẹ ơi, mấy đứa nhỏ còn ở nhà, con ngồi một lát rồi về, tết con lại đến."

"À đúng rồi." Chu Tuế Tuế đột nhiên nhớ ra một chuyện, lấy từ trong túi ra một gói cao dán trị thấp khớp.

"Cha, chân cha thường xuyên đau nhức, thuốc này con nhờ người mua từ Bắc Kinh về, nghe nói rất hiệu quả, lúc nào đau cha dán thử xem." Chu Tuế Tuế nói.

Cha Chu cầm lấy gói thuốc trông rất đắt tiền, nói: "Tuế Tuế, con tiêu tiền làm gì, bệnh này của cha là bệnh cũ rồi." Nói là nói vậy, nhưng giọng điệu rất vui vẻ, không hề có ý từ chối.

"Được rồi, con gái cho thì ông cứ dùng đi, giả vờ gì nữa." Mẹ Chu vạch trần ông.

"Cha cứ dùng thử xem, nếu tốt con lại mua cho, cha yên tâm, con gái cha bây giờ có tiền rồi." Giọng điệu kiêu ngạo y như trước khi lấy chồng.

Mắt thấy sắp đến cuối năm, Cố Cảnh Hằng trở về bộ đội cũng gần được ba tháng.

Chu Tuế Tuế vẫn rất nhớ anh, từ lần trước rời đi, Cố Cảnh Hằng trung bình một tháng gửi bốn lá thư về, so với một tháng một lần trước đó thì nhiều hơn rất nhiều.

Hơn nữa trong thự toàn là lời ngon tiếng ngọt, có những câu Chu Tuế Tuế là người hiện đại mà đọc còn đỏ mặt, cỗ thầm nghĩ, thì ra Cố Cảnh Hằng là một tên lưu manh.

Người đàn ông bị vợ cho là lưu manh lúc này đang huấn luyện trong quân đội, đơn vị của Cố Cảnh Hằng đóng quân ở vùng duyên hải, thuộc tỉnh Sơn Đông, cách thủ đô không xa lắm, nhưng mùa đông cũng khá lạnh, dù sao cũng không lạnh bằng Đông Bắc.

Hơn nữa hiện tại cô ở nhà với các con, lấy đồ gì ra ngoài cũng không cần phải quá kiêng dè, Đại Oa Nhị Oa vốn vô tư cũng chẳng bao giờ để ý đến những chuyện này, vào bếp là chuyên tâm rửa bát quét dọn.

Hai tháng trước Cố Cảnh Hằng có gửi thư nói món nấm ngâm dầu, lạp xưởng, thịt heo khô... mà Chu Tuế Tuế gửi cho anh đến nơi đã bị đồng đội chia nhau hết, mọi người đều khen tay nghề của cô rất tốt.

Đương nhiên đây là kết quả sau khi được Cố Cảnh Hằng tô vẽ thêm, trong thư anh mắng mấy tên kia là sói con cướp đồ ăn, tự biến mình thành người bị hại đáng thương.

Cố Cảnh Hằng chỉ muốn nói mình tội nghiệp một chút để vợ thương.

Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, biết làm sao được, dỗ dành thôi, Chu Tuế Tuế viết vài câu an ủi cho có lệ rồi bỏ sang một bên.

Mùa thu Cố Cảnh Hằng đã nghỉ phép lâu như vậy, Tết nhất định là không về được, Chu Tuế Tuế tính toán tuy không gặp được mặt nhưng tấm lòng nhất định phải đến.

Cô lại làm thêm thịt heo khô, lạp xưởng cho Cố Cảnh Hằng, lần này đổi khẩu vị, làm thêm tương ớt, bình thường đến nhà ăn chỉ cần có tương ớt cũng đã rất ngon cơm, trong tương ớt còn có thêm thịt băm.

Về phần quần áo, Chu Tuế Tuế lấy từ trong không gian ra một bộ đồ lót giữ nhiệt vừa với Cố Cảnh Hằng, để anh mặc khi huấn luyện cho tiện.

Sau đó cô lại lấy thêm một chiếc mũ len kiểu dáng giống của Đầu Trọc, tuy không đẹp lắm nhưng ưu điểm là thiết thực, giữ ấm tốt, rất hợp với anh, hơn nữa loại mũ này nhìn giống như tự tay đan, còn bộ đồ lót giữ nhiệt thì nói là mua ở cửa hàng bách hóa.

Lặt vặt đủ thứ, cô đóng gói thành một thùng lớn, lúc bà Cố đến chơi nhìn thấy liền ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây, sao lại đóng gói lớn vậy?"

"Sắp Tết rồi, con gửi ít đồ cho Cảnh Hằng."

Trong lòng bà Cố cảm động không thôi: "Tuế Tuế, con thật chu đáo, đợi khi nào Cảnh Hằng lên chức, con dẫn các cháu theo nó về đơn vị ở, đỡ phải xa nhau quanh năm."

"Cảnh Hằng cũng nói vậy, con biết rồi”

"Phải đấy, con nhờ chị dâu may áo bông cho cha mẹ bông với vải tốn kém lắm không." Bà Cố hỏi.

Thực ra bà chỉ hỏi vậy thôi, con dâu hiếu thuận khiến bà vui trong lòng, bà đã nghĩ đến Tết mặc áo mới đi khoe với mấy bà trong thôn rồi.

"Vâng ạ, dạo này con bận quá, con biết chị dâu khéo tay nên yên tâm giao cho chị ấy, áo mặc có ấm không ạ?" Chu Tuế Tuế vừa nói vừa rót cho bà Cố một cốc nước đường.

"Ấm chứ, sao lại không ấm, sờ vào thấy lớp bông dày cui, nghe chị dâu con nói còn thừa bông, áo cũ của mẹ với cha con mấy năm trước vẫn mặc được." Bà Cổ uống một ngụm nước đường, ngọt lịm như chính lòng bà lúc này.

"Ấm là được rồi, lần trước con đến nhà cũ thấy áo bông của cha mẹ mỏng lắm, làm áo mới rồi thì đừng tiếc mà không mặc, nhỡ đâu cha mẹ bị lạnh thì không đáng đâu, hai người giữ gìn sức khỏe cho tốt, Cảnh Hằng ở ngoài mới yên tâm công tác." Ai chẳng biết nói lời hay ý đẹp, chỉ cần Chu Tuế Tuế muốn thì không gì là không làm được.

Quả nhiên, vài ba câu nói đã khiến bà Cố cảm động đến đỏ hoe mắt.