Editor + Beta: Linoko
Chân Soái khẽ cúi đầu, như thể không muốn tiếp xúc với người khác. Thực ra cậu mơ hồ nghe thấy những lời bàn tán của họ, nhưng cậu quyết định cố gắng giữ nguyên tính cách của nguyên chủ trước mặt họ. Có thể nói tính cách của cậu hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ, nếu đột ngột thay đổi sẽ rất đáng ngờ. Còn việc thay đổi trên mạng thì không cần để ý lắm, bởi vì đeo mặt nạ trên mạng là chuyện bình thường. Hiện giờ đã là tháng 3, còn ba tháng nữa là thi đại học, đến lúc đó ai về trường nấy, dù có để lộ tính cách thật cũng chẳng ai để ý. Ở trường học, phần lớn thời gian đều là học, ngoài giờ học thì hoặc là ở căng tin hoặc về nhà, cơ hội tiếp xúc với bạn học không nhiều, tiếp tục đóng vai trầm lặng quái gở không khó. Hơn nữa nói thật, những bạn học này nhỏ hơn cậu vài tuổi về mặt tâm lý, cậu cũng không hứng thú giao tiếp với họ.
"Đúng là cậu ta!" Một nhóm học sinh nhìn thấy Chân Soái gật đầu liền kinh hô.
"Cố lên." Điền Mật Mật xuất phát từ lễ phép nói với Chân Soái hai chữ rồi nhanh chóng tránh đi.
Chân Soái lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, biểu tượng tin nhắn chưa đọc hiển thị 999+, số lượng fans là 110826. Có thể có nhiều fan như vậy cũng coi như là một KOL.
Chân Soái lướt qua tin nhắn chưa đọc, đa số là fan chào hỏi thăm hỏi, còn có mấy tin nhắn từ bạn học cũ, có bạn trung học cơ sở, cũng có bạn trung học phổ thông, vốn đã lâu không liên lạc, giờ đột nhiên xuất hiện.
Chân Soái chọn vài tin nhắn của fan để hồi đáp, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Hôm qua mới hát bài mới, hai ngày tới không nên hát bài mới nữa, để ba bài hát có thời gian lên men. Mặt khác cần phải rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng thu âm ba bài hát này, chiều nay vẫn trốn học đi thôi.
Tiếng chuông thể dục buổi sáng vang lên, từ khu giảng dạy trào ra nhiều dòng người, hướng về sân thể dục tụ tập.
Trần Hạo vừa đi vừa nói chuyện với mấy bạn học, đột nhiên nghe về chuyện của Chân Soái, kinh ngạc nói: "Cái gì? Thằng quái dị đó kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
"Thật đấy." Một nam sinh với vẻ mặt ghen tị nói, "Hạo ca, đêm qua em tận mắt thấy trên UU."
Lưu Thành Văn đi sau họ không xa, bước nhanh đến chào hỏi Trần Hạo, ra vẻ bí mật nói nhỏ: "Hạo ca, em vừa nghe được một chuyện."
"Mày định nói về chuyện Chân Soái phải không?" Trần Hạo cắt ngang lời cậu ta.
Lưu Thành Văn kinh ngạc, cố ý hỏi: "Anh đã biết rồi?"
Trong mắt Trần Hạo lóe lên tia tham lam, nói không để ý: "Ừ, tao biết rồi. Thôi không nói nữa, tập thể dục đi. Tiết đầu buổi chiều ra cổng trường chờ tao, tao có chuyện nói với tụi mày, mày bảo thêm Bằng Đào với A Tường nữa."
Lưu Thành Văn đồng ý.
Buổi chiều tổng cộng bốn tiết, chỉ học ba tiết, Trần Hạo cả bốn người đã trốn học, tụ tập ở cổng trường.
"Hạo ca, định xử lý "chân xấu" phải không?" Triệu Bằng Đào hạ giọng hỏi, giọng điệu và biểu cảm đều phấn khích.
Trần Hạo cười không đáp, "Hẻm đá xanh là đường về nhà nó nhất định phải đi qua, ở đó bình thường hầu như không có người, tụi mình đi chổ đó."
Triệu Bằng Đào rất hưng phấn.
Lý Tường vừa hưng phấn vừa có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Hạo ca, thật sự xử nó à? Vạn nhất..."
"Không có gan thì cút!" Trần Hạo sa sầm mặt.
Lý Tường vội vàng nói: "Không phải, em chỉ nói thử thôi."
Lưu Thành Văn đổi chủ đề: "Hạo ca, em nghe nói UU trả tiền vào ngày 15 hàng tháng, dù chúng ta xử nó bây giờ thì nó cũng không có nhiều tiền mặt đâu nhỉ?"
"Điểm này tao đã nghĩ tới rồi." Trần Hạo lấy ra một điếu thuốc, Lý Tường lập tức móc bật lửa ra châm cho hắn, "Hôm nay tụi mình không làm gì khác, chỉ chụp vài tấm ảnh của nó thôi."
Ba người còn lại cười hiểu ý.
Đang ở phòng thu âm, Chân Soái không nhịn được hắt xì một cái.
Buổi chiều cậu không đi học, đến phòng thu âm ghi âm. Số tiền trên người không đủ, đành phải đau lòng tiêu 50000 điểm tín ngưỡng từ hệ thống thương thành mua một viên ngọc, sau đó mang đến cửa hàng ngọc bán đi, đổi được 1 vạn tệ, cũng đủ thu âm ba bài hát, còn dư 1200 tệ, vừa đủ trả tiền thuê nhà tháng trước.
Thu âm xong so với bản thô trước đó nghe cao cấp hơn nhiều.
Ngay cả nhân viên phòng thu cũng khen ngợi ba bài hát không ngớt.
Rời khỏi phòng thu, Chân Soái nhớ ra chưa đăng ký bản quyền, vội vàng đi đăng ký trước. Hoa Quốc rất coi trọng bản quyền, cung cấp bảo đảm tốt cho tác giả gốc. Trang web bản quyền quốc gia có mục dành riêng đăng ký bản quyền âm nhạc, là nơi yêu thích của những người làm nhạc bao gồm ca sĩ, vì ở đây có thể tìm thấy đủ loại ca khúc. Không ít tác giả, nhạc sĩ tay ngang đều bắt đầu nổi tiếng từ đây. Một khi có bài hát được người làm nhạc hoặc ca sĩ khai thác có thể phất lên, thậm chí nổi danh một lần. Cư dân mạng đánh giá trang web bản quyền 9.9 điểm, từ đó có thể thấy người dân hài lòng thế nào với hành động này của quốc gia.
Đăng ký xong, Chân Soái tải ba bài hát lên K ca nhạc. Bất kỳ ai cũng có thể tải bài hát gốc của mình lên đây, người dùng muốn nghe cần tải xuống, mỗi lần tải 0.1 tệ, ca sĩ và nền tảng chia phần, nếu là ca sĩ chưa nổi tiếng tỷ lệ chia là 5:5, ca sĩ càng nổi tiếng tỷ lệ chia càng cao.
Hiện tại điều quan trọng nhất của Chân Soái là khai hỏa độ nổi tiếng.
Sau khi tải lên, cậu quảng bá một chút trên UU và Weibo, tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Dù sao chiều cũng không đi học, cậu tiện thể dạo phố, cụ thể trải nghiệm xem Hoa Quốc và Trung Quốc kiếp trước có gì khác biệt.
Cậu cắm điện thoại vào túi quần, chậm rãi đi về phía trước, nhàn nhã quan sát xung quanh.
Phía trước xuất hiện một người, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, đi nhanh về phía này.
Vì anh ta mặc đồ bệnh nhân, Chân Soái lập tức chú ý tới.
Người này tuổi không lớn, nhiều nhất hai mươi tuổi, thân hình cao ráo khỏe mạnh, ít nhất 1 mét 88, bộ đồ bệnh nhân không thể che giấu thân hình cao lớn, quần và tay áo đều ngắn một đoạn, nhưng không ảnh hưởng đến khí thế trên người anh ta. Tướng mạo anh ta càng xuất sắc, ngũ quan tuấn mỹ như được điêu khắc gia tài ba tạc tượng, không giống phàm nhân, khuôn mặt không biểu cảm toát ra hơi thở "người sống miễn quấy rầy", đôi mắt sâu thẳm lạnh nhạt quét nhẹ qua, như mũi tên nhọn chỉ thẳng vào lòng người. Người đi đường qua bên cạnh anh ta đều tự giác tránh xa hai mét, khiến xung quanh anh ta thành vùng chân không.
Chỉ trong chốc lát, vài người cao lớn mặc vest đen chạy tới, vây quanh thanh niên, đồng thời tấn công anh ta.
Thanh niên lạnh lùng ánh mắt không dao động chút nào, chỉ dùng một tay đã dễ dàng quật ngã bảy người áo đen xuống đất.
Chân Soái xem đến hai mắt sáng lên, hâm mộ chết đi được. Cao thủ!
"Cút!" Thanh niên quát lớn, giọng nói trầm thấp như sấm, lạnh lẽo như sương.
Chân Soái rùng mình, nổi lên vài phần hiếu kỳ với thanh niên.
Mấy người áo đen chật vật bò dậy khỏi mặt đất, nhìn nhau do dự.
Lúc này, một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên xinh đẹp vội vã chạy tới. Người phụ nữ đầy nước mắt, bước chân loạng choạng. Người đàn ông mặt trầm xuống đi theo sau, kịp thời đỡ khi bà ấy suýt ngã mấy lần.
"Hành Đốc, rốt cuộc con làm sao vậy? Con đã xem xét nghiệm ADN rồi, con thật sự là con trai của chúng ta mà!" Người phụ nữ nắm chặt cánh tay thanh niên, nước mắt không ngừng rơi.
Người đàn ông trung niên không nói gì, lông mày nhíu chặt, vừa sầu muộn vừa bất đắc dĩ.
Chân Soái trốn sau góc tường, nghe đến hứng thú tăng vọt, chẳng lẽ đây còn có bí mật hào môn gì?
Thanh niên bị giữ chặt không đi được, khí lạnh trên người càng nặng.
"Được rồi!" Thẩm Gia Viễn sa sầm mặt trách mắng thanh niên, "Náo loạn lâu như vậy cũng đủ rồi đúng không? Mau về đi!"
"Con trai..." Người phụ nữ sợ con trai lại chạy, vội vàng giữ chặt cánh tay anh ta.
Thanh niên nhìn quanh môi trường xa lạ, cúi mắt nhìn chiếc nhẫn kiểu cổ kỳ lạ trên ngón trỏ tay phải, chần chờ một lát, thuận theo lực của người phụ nữ đi hai bước tỏ vẻ nghe lời, nhưng vẫn không quen tiếp xúc với người khác, cứng rắn rút tay ra.
Người phụ nữ thấy anh ta không chạy nữa cũng không miễn cưỡng, vừa khóc vừa cười: "Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi. Đi, chúng ta về nhà!"
"Không đi bệnh viện sao?" Thẩm Gia Viễn hỏi.
Viên Khải Nhu trừng đôi mắt đẹp: "Đi bệnh viện làm gì? Con không bệnh, về môi trường quen thuộc sẽ tốt thôi."
Thẩm Gia Viễn không dám cãi vợ, tức giận quay sang con trai: "Phải ngoan ngoãn, sau này không được đυ.ng vào xe nữa!"
Điểm này Viên Khải Nhu không phản đối.
Một chiếc xe limousine màu đen vững vàng lái tới.
Trước khi rời đi, thanh niên quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như có như không liếc về phía Chân Soái đang trốn.
Chân Soái hơi bất ngờ, nhạy bén vậy sao? Nhưng cậu không để tâm đến drama này, lảo đảo tiếp tục đi dạo, dạo đủ rồi đi siêu thị mua đồ ăn mới về nhà.
Chân Soái kiếp trước là con một, không biết nấu ăn, bây giờ để tiết kiệm tiền, không có cách nào khác, không mong nấu ngon, có thể no bụng là được.
Trần Hạo bốn người ở hẻm đá xanh chờ đến gần 11 giờ, bụng đói cồn cào, cả người mệt mỏi, vẫn không chờ được Chân Soái.
Con hẻm nhỏ này ban ngày cũng chẳng có mấy người qua lại, huống chi là buổi tối, ngay cả đèn đường cũng không có. Ánh sáng từ xa hắt vào mờ mờ ảo ảo, trông khá là rợn người.
Lý Tường núp sau lưng Lưu Thành Văn, như con chuột đang rón rén dò la.
"Hạo ca, cậu ta có khi nào đi đường khác về nhà không?" Lưu Thành Văn nhíu mày hỏi.
"Đệch mẹ, đúng là có khả năng!" Trần Hạo tức giận ném áo khoác xuống đất, "Nhưng sao tự nhiên nó lại chọn đường xa hơn? Không lẽ bị lộ thông tin?"
Triệu Bằng Đào vội vàng nhặt áo lên.
Lý Tường nói: "Hạo ca, chuyện này không thể nào. Lúc ở cổng trường chúng ta mới biết anh định làm gì, lúc đó xung quanh đâu có ai khác."
Trần Hạo hừ một tiếng, trong lòng biết chắc chỉ là trùng hợp, bực bội nói: "May cho nó. Thôi, dù sao vẫn còn cơ hội."
Chân Soái không hề hay biết có người đang rình rập mình ở hẻm Đá Xanh. Về đến nhà, cậu nấu cơm, làm thêm món trứng xào cà chua, cho thêm chút muối với bột nêm, cũng tạm ăn được.
Ăn xong, cậu đánh răng, tắm rửa, thay quần áo, thu dọn mình sạch sẽ thơm tho. Còn hơn nửa tiếng nữa mới đến 7 giờ rưỡi, cậu tranh thủ xem sách giáo khoa trước. May mà giờ cậu có thể đọc nhanh như gió, khả năng lĩnh hội dường như cũng được tăng cường, kiến thức cấp ba đối với cậu giờ không khác gì trình độ tiểu học, tiếp thu rất dễ dàng.
7 giờ rưỡi, buổi phát sóng trực tiếp đúng giờ bắt đầu.