Editor + Beta: Linoko
Sau khi kết thúc bài hát "Ta Kiếm Tiền", số người xem trực tiếp đạt 163.257, số fan là 7.690, giá trị tín ngưỡng của Chân Soái đạt tới 258.108!
[Quốc] Trầm Mặc: Giọng chủ phòng phát sóng không tệ, về sau hát nhiều hơn nhé.
[Công] Không Nghĩ Đi Làm: Chủ phòng phát sóng là người mới à? Trước giờ chưa thấy phòng phát sóng này, đã theo dõi rồi.
[Hậu] Thanh Thanh: Hát hay lắm, chỉ là ngoại hình hơi thiếu.
"Cảm ơn anh Trầm Mặc và anh Không Nghĩ, sau này em sẽ hát nhiều hơn. Cảm ơn Thanh Thanh đã cổ vũ, chủ phòng phát sóng nhất định sẽ cố gắng nâng cao nhan sắc!"
Vừa nói xong, không ít người lại bật cười. Nhan sắc có thể nâng cao bằng nỗ lực sao?
Với hệ thống trong tay, khả năng chống chịu áp lực của Chân Soái cực kỳ mạnh mẽ, bất kể người xem nói gì cậu đều có thể giữ nụ cười trên môi: "Các bạn thân mến, ai chưa theo dõi thì nhanh theo dõi nhé, lần sau chủ phòng phát sóng sẽ gửi thư mời cho mọi người. Ngoài ra thông báo một chút, sau này trừ phi có việc đột xuất, chủ phòng phát sóng sẽ phát sóng từ 7:30 đến 9:30 tối. Tại sao lại là 7 giờ rưỡi, có phải 7 giờ rưỡi hơi muộn không?"
Chân Soái nghiêm túc nói: "Bởi vì xem Bản Tin Thời Sự là trách nhiệm và nghĩa vụ của chủ phòng phát sóng, quan tâm đến đại sự quốc gia là trách nhiệm của mỗi người. Được rồi, đùa thôi, vì chủ phòng phát sóng là học sinh cấp ba, biết đâu năm nay thi đại học làm văn sẽ liên quan đến một sự kiện quốc gia nào đó?"
Người xem cười ầm lên.
Quà tặng lại bay một đợt nữa.
"Ngoài ra, mọi người cũng có thể theo dõi Weibo của em, tên Weibo là Chân Soái. Hôm nay đến đây thôi, tối mai 7:30 chúng ta gặp lại. Chúc mọi người ngủ ngon."
Các fan liên tục nhắn tin, có người luyến tiếc không muốn Chân Soái đi, có người thông cảm chúc ngủ ngon.
Sau khi tắt phòng phát sóng, Chân Soái vội vàng mở trang quản lý.
Fan khai thông bảo hộ và tước vị cho chủ phòng phát sóng nào thì chủ phòng phát sóng đó sẽ nhận được một phần trăm nhất định. Tuy hôm nay có quốc vương xem phát sóng của Chân Soái nhưng cậu không nhận được phần trăm, vì họ không khai thông quốc vương trong phòng phát sóng của cậu. Tuy nhiên, bất kể ai tặng quà, chủ phòng phát sóng đều nhận được phần trăm, tỷ lệ chia thông thường giữa chủ phòng phát sóng/hiệp hội/nền tảng UU là 3:3:4, chủ phòng phát sóng nổi tiếng sẽ có tỷ lệ cao hơn.
Chân Soái chưa gia nhập hiệp hội nào, có lợi có hại. Lợi là cậu chỉ cần chia phần trăm với nền tảng UU, hại là đơn thương độc mã. Lấy ví dụ đơn giản, nếu UU tổ chức cuộc thi gì đó, các chủ phòng phát sóng khác có thể nhờ chủ phòng phát sóng cùng hiệp hội giúp kéo phiếu, đôi khi hiệp hội còn bỏ phiếu hộ, còn Chân Soái chỉ có thể dựa vào chính mình, muốn thắng sẽ rất gian nan.
Chân Soái tạm thời chưa tính gia nhập hiệp hội, đợi sau này phát triển lớn mạnh, cậu muốn tự lập hiệp hội, tự làm chủ.
"004, hôm nay thu được bao nhiêu?"
004 báo cáo: [Ký chủ đạt được thu nhập từ bảo hộ 11.988 U tệ, thu nhập từ tước vị 122.566 U tệ, thu nhập từ quà tặng 330.546 U tệ.]
"Đây là trước hay sau khi chia phần trăm?" Chân Soái hỏi.
"Trước khi chia."
Chân Soái tính toán rồi hít một hơi: "Dù là sau khi chia thì cũng được hơn 20 vạn!"
Thế nào mới gọi là một đêm phất lên? Đây chính là một đêm phất lên! So với những người thực sự giàu có, số tiền này có thể không là gì, nhưng đối với dân thường, kiếm được hơn 20 vạn một ngày chính là phất lên chỉ sau một đêm! Chân Soái lúc này mới thực sự nhận ra văn hóa Trái Đất đối với thế giới song song văn hóa lạc hậu này có ý nghĩa gì, không chỉ có được Thần Cấp Livestream hệ thống làm bàn tay vàng, còn có văn hóa Trái Đất làm chỗ dựa lớn!
Chân Soái không dám nghĩ tiếp, sợ rằng càng nghĩ sẽ kích động đến xuất huyết não. Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là cậu từ bỏ việc tận dụng văn hóa Trái Đất, mà là tính toán từng bước tiến hành.
Chân Soái nắm chặt tay, tham vọng bừng bừng: "Truyền bá văn hóa Trái Đất, phát triển văn hóa bản thế giới, trọng trách cứ giao cho ta!" Thầm thì...
Bụng kêu thầm thì, Chân Soái mới nhớ ra vẫn chưa ăn cơm tối. Hôm nay kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu rất muốn ra ngoài ăn một bữa ngon, nhưng tài khoản UU mãi đến ngày 15 hàng tháng mới được rút tiền, bây giờ còn sớm, 300 mấy đồng trong túi phải tiết kiệm xài.
Ở góc tường tìm được một thùng mì gói, mở ra thấy bên trong còn ba gói mì, Chân Soái đau lòng nấu hai gói, thêm hai quả trứng gà, coi như xa xỉ một bữa.
Ăn no xong, buồn ngủ ập đến, cậu rửa mặt rồi lên giường, hẹn giờ báo thức. Ngày mai thứ hai, lại phải đến trường. Đến trường, có lẽ còn một trận ác chiến phải đánh.
Sáng sớm hôm đó, bên đường xuất hiện thêm một bóng người vội vã chạy, mặc đồng phục học sinh, chính là Chân Soái.
Nơi Chân Soái ở cách trường Đế Đô Thập Nhị Trung khá xa, bình thường cậu đi xe buýt mất mười phút. Về sau cậu không định đi xe nữa mà chuyển sang chạy bộ. Thể chất hiện tại quá kém, dù là vì sức khỏe hay vì vóc dáng đẹp hơn, cậu đều phải luyện tập tốt.
Chân Soái duy trì tốc độ vừa phải, lúc đầu chạy còn khá nhẹ nhàng, chạy được khoảng 400-500 mét thì hơi thở mới bắt đầu dồn dập, chân cũng hơi mỏi, nhưng cậu không giảm tốc độ, vừa điều chỉnh hơi thở vừa kiên trì chạy về phía trước.
Người công nhân vệ sinh môi trường cũng dậy sớm, vừa quét rác vừa ném cho cậu ánh mắt tán thưởng: "Thằng nhóc không tệ, thanh niên nên thế!"
Chân Soái cười vẫy tay cảm ơn, rồi nhanh chóng chạy đi.
Đến cổng trường, đèn đường trong trường đã sáng.
Quần áo Chân Soái ướt đẫm mồ hôi, nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, từ lúc ra cửa đến giờ mất khoảng hai mươi phút. Cậu hiểu rõ trong lòng, sau này biết phải dậy mấy giờ.
Cậu vào phòng thay đồ lau mồ hôi thay quần áo khô, nhét quần áo bẩn vào cặp sách, sảng khoái đi ra ngoài, đến nhà ăn.
Bữa sáng rất phong phú, bánh bao, bánh quẩy, bánh bao cuốn, trứng gà, bánh trứng, sủi cảo, hoành thánh, bánh ướt, cháo gạo, cháo yến mạch, sữa bò, sữa đậu nành đủ cả, cần gì có nấy.
Trước đây, hai cái bánh bao và một bát cháo gạo là thực đơn sáng của Chân Soái, tổng cộng chỉ tốn 1.5 đồng, hôm nay cậu mua hai quả trứng gà, một ly sữa bò và sáu cái bánh bao thịt, vừa no vừa có dinh dưỡng.
Thời gian trôi qua, học sinh đến ăn sáng càng lúc càng đông, nhà ăn dần dần ồn ào.
Bốn nam sinh cao lớn khoanh tay lắc lư xuất hiện ở cửa nhà ăn, đồng phục không mặc đàng hoàng trên người mà buộc quanh cổ như áo choàng.
Học sinh đi ngang qua bọn họ sợ hãi cúi đầu, vội vàng tránh ra.
"Hạo ca, kia không phải Chân Soái sao?" Lưu Thành Văn nhìn thấy Chân Soái, khóe miệng nở nụ cười không thiện ý, trong mắt ánh lên tia lạnh, ác ý tràn đầy. Ánh mắt như vậy xuất hiện trên người một học sinh, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Đâu?" Trần Hạo vốn lười biếng, nghe vậy cuối cùng cũng có tinh thần, hung ác quét mắt nhìn khắp nhà ăn.
Triệu Bằng Đào và Lý Tường hứng thú dạt dào tìm kiếm bóng dáng Chân Soái trong đám người.
Chân Soái chú ý thấy bốn người họ, thầm nghĩ không hay, nhanh chóng uống sạch ngụm cháo cuối cùng trong bát, cầm theo cái bánh bao thịt chưa ăn xong, vội vàng chạy đi.
Lưu Thành Văn mắt tinh: "Ở đằng kia! Hắn chạy!" Khi nói thì Chân Soái đã chạy ra khỏi nhà ăn, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Trần Hạo trong lòng tức giận không phát tiết được, bực bội phì một tiếng: "Đồ khốn!"
Chân Soái còn bực hơn hắn. Bốn người đó đều cao to, trong đó còn có ba người là sinh viên thể dục, đối phó cậu chẳng phải như đối phó gà con sao? Không chạy mới là đồ ngốc. Nhưng đàn ông ai cũng không muốn mất mặt, Chân Soái cũng không ngoại lệ, dù biết rõ chạy mới là lựa chọn đúng đắn, trong lòng vẫn rất khó chịu, như bị đá chặn ngang.
[004, ngươi không thấy ký chủ của ngươi chạy trốn như vậy rất mất mặt sao? Ký chủ mất mặt chính là ngươi mất mặt! Vậy ngươi có muốn tặng miễn phí cho ký chủ một bộ võ công bí kíp không, ví dụ như Vịnh Xuân Quyền, Thiếu Lâm Quyền, Túy Quyền gì đó?]
004: [Ký chủ cố gắng kiếm tín ngưỡng giá trị đi.]
Chân Soái bất mãn: [Bốn con bê đó sẽ không bỏ qua ta đâu, vạn nhất bọn chúng đánh chết ta thì ngươi đi đâu tìm ký chủ tốt như ta?]
004 trấn an: [Ký chủ yên tâm, nếu thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, bản hệ thống sẽ kích hoạt phòng vệ khẩn cấp cho ký chủ.]
Chân Soái giơ ngón giữa.
004 chẳng đau không ngứa.
Vào lớp học, Chân Soái lặng lẽ đi về vị trí của mình ở dãy cuối cùng.
Cả lớp, chỉ có Chân Soái không có bạn cùng bàn, vị trí gần cửa sau này từ sau khi phân ban lớp 11 vẫn luôn là của cậu. Nữ sinh không thích cậu vì thành tích không tốt, hơn nữa suốt ngày u ám, người như bao phủ một tầng bóng đen rất đáng sợ; nam sinh không thích cậu vì cậu quá kỳ quặc, người cũng keo kiệt bủn xỉn, không chơi được với cậu. Thầy cô cũng không thích cậu vì thành tích bình thường, chưa bao giờ chủ động giơ tay trả lời câu hỏi trong lớp, nên khi dạy học ánh mắt thầy cô vô tình lướt qua người cậu, thỉnh thoảng muốn gọi cậu lên trả lời câu hỏi thì lại không nhớ nổi tên. Chân Soái như một bụi cỏ nhỏ, quá mờ nhạt.
Một góc phòng học, mấy nữ sinh ghé vào nhau thì thầm, nhìn thấy Chân Soái liền hứng phấn lên.
"Chân Soái tới! Chân Soái tới! Cậu ấy thật sự là Chân Đại Soái sao?"
"Chắc chắn rồi, không lẽ tình cờ có người khác trông giống hệt cậu ấy?"
"Cậu ấy thật giỏi, còn biết viết nhạc, hơn nữa hát hay nữa!"
"Thích quá, ai biết có phải thật sự là nhạc của cậu ấy không?"//
"Chắc là anh ấy hát nguyên bản rồi, nếu là người khác viết, cho mấy ngôi sao lớn hát chẳng phải tốt hơn sao? Việc gì phải để một người bình thường hát?"
"Chân Soái đẹp trai quá! Từ nay về sau tôi chính là fan của anh ấy!"
"Đừng vội mừng quá sớm, ai biết có đúng là Chân Đại Soái không?"
"Vậy cậu đi hỏi thử xem?"
"Tôi không đi đâu! Cậu đi đi."
Hai nam sinh đứng bên cạnh vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh, nghe đến mơ hồ, không nhịn được hỏi:
"Các cậu đang nói gì vậy? Chân Đại Soái nào, bài hát nguyên bản gì?"
Mấy nữ sinh lập tức giải thích cho bọn họ.
"Chân Soái phát sóng trực tiếp trên UU, tên là "Chân Đại Soái", giọng hát của anh ấy hay lắm!"
"Đúng vậy, anh ấy giỏi thật, tối qua nhận được mấy chục vạn lễ vật!"
"Các cậu không biết sao? Trên mạng đều đang lan truyền, rất nhiều người tải về ba bài hát anh ấy hát!"
"Không thể nào, chắc các cậu nhận nhầm người rồi!" Hai nam sinh tỏ vẻ hoài nghi, họ không tin người bạn học bình thường của họ lại có thể giỏi đến thế.
"Mật Mật, cậu là lớp trưởng, cậu đi hỏi Chân Soái đi." Một nữ sinh khuyến khích Điền Mật Mật.
Điền Mật Mật suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, "Được rồi, tôi sẽ đi hỏi."
Cô ấy đến trước mặt Chân Soái, thoải mái và thẳng thắn mở lời: "Bạn học Chân Soái."
Chân Soái ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, rồi lại cúi xuống, khẽ hỏi: "Có chuyện gì?"
Phản ứng lạnh nhạt của cậu khiến Điền Mật Mật hơi không thoải mái, nhưng vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi, có phải bạn chính là streamer Chân Đại Soái trên UU không?"