Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 18: Tình Cờ Gặp Gỡ

Vân Thanh không đáp lại lời xin lỗi của Lâm Vũ. Dạo gần đây cô rất bận rộn nên chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Trong lúc đang xem qua đề án của tập đoàn Greenfield, Vân Thanh nhận ra có điều gì đó không ổn, cô lật đến trang cuối và thấy tên người phụ trách dự án, không ai khác chính là Tống Từ, cô lập tức gọi Tống Từ đến.

"Cô tìm tôi?"

Tống Từ nói với giọng không mấy thân thiện, vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt.

"Phần cuối về dự án của tập đoàn Greenfield quá qua loa. Không thể chấp nhận được." Vân Thanh thẳng thắn nói.

"Mang về chỉnh sửa lại đi."

Cô đưa tài liệu cho Tống Từ, nhưng Tống Từ lại không nhận.

"Có thể cô chưa biết, dự án này từ trước tới giờ rất khó khăn, hợp tác với họ cũng chẳng có lợi ích gì cả."

Tống Từ nhắc nhở cô một cách “thiện chí," một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta.

"Nếu cô thật sự muốn khẳng định vị trí của mình trong công ty, tôi đề nghị cô nên cân nhắc hợp tác với Gia Viên."

Vân Thanh từ từ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

"Được rồi. Tôi sẽ cân nhắc."

Tống Từ trong lòng mừng thầm. Vừa định quay đi thì Vân Thanh lại lên tiếng.

"Mang dự án về làm lại, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba đâu."

Bước chân của Tống Từ khựng lại. Ả không ngờ Vân Thanh lại khó đối phó như vậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Tống Từ hít sâu, giật lấy tập tài liệu trên bàn rồi hậm hực rời đi.

"Rầm!"

Cánh cửa văn phòng bị Tống Từ đóng sầm lại, Vân Thanh nhướng mày, nhưng nụ cười trên môi vẫn không biến mất.

Làm sao một người luôn căm ghét cô lại có thể tử tế giúp cô như vậy được? Cô ta thật sự nghĩ rằng cô không nhìn thấu ý đồ của cô ta sao?

Tập đoàn Gia Viên…

Vân Thanh cúi mắt, suy nghĩ điều gì đó.

Không lâu sau, cửa văn phòng lại mở, Cố Chi từ ngoài bước vào.

"Cậu tìm mình sao?" Cố Chi hỏi.

"Cậu thân với chủ tịch tập đoàn Gia Viên lắm đúng không?"

"Đúng vậy." Cố Chi gật đầu. "Hồi bé, cậu ta cứ chạy theo gọi mình là chị và bé yêu, đúng là tên phiền phức."

Cố Chi đảo mắt, cô không ưa nổi tên Gia Vũ đó.

Vân Thanh mỉm cười, kể lại chuyện vừa xảy ra, đôi mắt Cố Chi sáng lên, cô búng tay rồi vỗ ngực.

"Mình hiểu ý cậu rồi! Mình hứa sẽ lần ra xem chuyện gì đang diễn ra sau lưng cậu!"

Dù Gia Vũ rất phiền phức, nhưng vì là bạn thân nên cô sẽ dễ dàng truy đến cùng! Cố Chi mỗi khi đã quyết định làm gì đều sẽ rất quyết tâm.

Cố Chi dường như nghĩ đến điều gì đó liền quay qua nói với Vân Thanh.

"Ái Tư nói trong nhóm chat rằng tối nay sẽ đáp máy bay xuống và gặp chúng ta tại quán bar Thanh Viên. Nhớ tới đấy!"

Ái Tư là một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, cả ba đã là bạn tốt từ khi còn nhỏ.

"Nhóm chat?" Vân Thanh ngơ ngác.

Cố Chỉ vỗ trán.

"À đúng rồi, sau khi cậu lấy Hoắc Xuyên, cậu không nói chuyện trong nhóm nữa, bọn mình đã lập một nhóm mới. Bọn mình vẫn quan tâm cậu từ thời gian đó và thường xuyên cùng nhau mắng tên khốn Hoắc Xuyên."

Ngay giây tiếp theo, Cố Chi lấy điện thoại thêm Vân Thanh vào nhóm chat.

Có Ái Tư, Cố Chi, Vân Thanh, và cả Diệp Hưng và Diệp Chí, năm người họ đã lâu, rất lâu rồi chưa tụ tập…

Khi lời của Cố Chi nói ra, Vân Thanh bàng hoàng nhận ra cô đã từ bỏ nhiều như thế nào vì Hoắc Xuyên! Những người bạn từ thuở nhỏ, gia đình luôn yêu thương cô, thậm chí cả lòng tự trọng của cô trong suốt nửa đời người…

"Này, cậu có đi không?"

Tiếng của Cố Chi cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Thanh, Vân Thanh mỉm cười trả lời.

"Tất nhiên là có rồi, tối nay chúng ta không say không về."

Lần này, đến lượt Cố Chi sững người, đã rất lâu rồi cô mới thấy Vân Thanh hăng hái như vậy, có vẻ như kể từ khi lấy Hoắc Xuyên, Vân Thanh đã gặp nhiều rắc rối, ngay cả khi cô có hỏi Vân Thanh cũng không chịu chia sẻ, chẳng phải bạn bè dần xa cách là vì giữ bí mật với nhau sao?

Cố Chi cảm thấy sống mũi cay cay. Cô mỉm cười nói.

"Được rồi, tối nay chúng ta uống đến khi say nhé!"

..

Tại quán bar Thanh Viên, đây là quán bar lớn nhất và sôi động nhất thành phố, trong tiếng nhạc ầm ĩ, Lâm Vũ không có tâm trạng thưởng thức những vũ điệu nóng bỏng trên sân khấu, hắn chỉ lo uống rượu, từng ly từng ly đổ vào bụng.

Hoắc Xuyên nhíu mày, cuối cùng không chịu được nữa đưa tay ra ngăn lại.

"Đủ rồi, tôi không muốn phải đưa cậu đến bệnh viện để súc ruột đâu."

"Không sao!" Lâm Vũ vẫy tay, mặt hơi đỏ. "Hôm nay tôi muốn uống thật say, tôi sẽ vui vẻ đi súc ruột mà!"

Hắn ngửa đầu và uống cạn một ly nữa, khi đặt ly xuống, động tác của Lâm Vũ đột nhiên khựng lại.

"M* kiếp…"

Lâm Vũ dụi mắt, rồi đẩy vai Hạo Xuyên và lầm bầm.

"Này, lẽ nào tôi thực sự say rồi sao? Sao tôi lại thấy ả Vân Thanh đáng ch*t kia nữa!!!"

Hạo Xuyên ngẩn người, nhìn theo hướng Lâm Vũ chỉ, hắn ta không nhìn nhầm, đó thật sự là Vân Thanh.