Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 17: Lời Xin Lỗi

Cố Chi đưa điện thoại lên, Vân Thanh nghiêng đầu, nhìn vào màn hình điện thoại liền ngỡ ngàng, cô nhíu chặt mày.

"Đây là… trốn thuế sao?"

"Chính xác." Cố Chi như một con cáo nhỏ đầy kiêu ngạo. "Lão già Lâm Đồng luôn chiều chuộng con trai ông ta mà, đúng không? Mình muốn xem xem hai cha con nhà họ Lâm tương tàn như thế nào!"

Cố Chi đã gửi thông tin này đến các nhà báo, đôi môi đỏ nhếch lên, Cố Chi toát lên vẻ nguy hiểm, Vân Thanh thở dài, nhìn Cố Chi với ánh mắt bất đắc dĩ nhưng lại rất cảm kích, Cố Chi làm điều này vì cô, có một người bạn tốt như vậy, tại sao cô lại cố chấp bám víu Hoắc Xuyên làm gì chứ?!

"Được rồi," Vân Thanh mỉm cười nói, "Gửi thông tin cho mình đi, mình sẽ nhờ Lưu Đào lo liệu, đây là tin động, mọi người sẽ có một phen vui vẻ đây."

Nói rồi, Vân Thanh gọi một cuộc điện thoại, trên trang mạng xã hội, dòng hashtag #LâmTrốnThuế nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, nếu không có tin tức khác gây bất ngờ hơn, từ khóa này sẽ ở vị trí đó suốt 72 giờ.

Vân Thanh suy nghĩ một lát, rồi tự mình đăng một bài viết lên Weibo:

[Thiếu gia nhà họ Lâm là chuột sao? Sao lại chui rúc trong bóng tối như thế kia?]

Đồng thời còn đính kèm một đoạn ghi âm và một bức ảnh, trong đoạn ghi âm, paparazzi thừa nhận rằng họ đã làm theo chỉ thị của Lâm Vũ, bức ảnh cũng chứa thông tin về việc công ty của Lâm Vũ trốn thuế.

Cô chính là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Tại tập đoàn Lâm thị, trên mạng vừa xuất hiện tin tức, bộ phận quan hệ công chúng ngay lập tức nháo nhào.

Dù đây là sự cố của công ty riêng của Lâm Vũ, nhưng khó mà không nghĩ đến người chống lưng của hắn ta, tập đoàn Lâm thị danh tiếng của Hải Thành.

Lâm Vũ có thể không đem lại vinh dự cho Lâm thị, nhưng mang lại tai tiếng thì rất có khả năng, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu hắn ta gây chuyện.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Lâm Đồng tóc đã bạc phơ tức giận đến mức râu cũng rung lên.

"Lâm Vũ đâu rồi?!"

Lâm Vũ biết rằng mình không thể chịu nổi cơn giận của cha, hắn ta ôm đầu, co rúm lại, lập tức tìm đến Hoắc Xuyên cầu cứu.

"Anh em tốt của tôi! Cậu làm ơn cứu tôi với!"

Lâm Vũ khóc lóc rêи ɾỉ, hắn ta ôm lấy chân Hoắc Xuyên, thiếu điều muốn gọi hắn là cha.

Hoắc Xuyên nhìn Lâm Vũ lạnh lùng, cảm xúc không thể đoán được.

"Tại sao cậu lại đi gây sự với Vân Thanh?"

"Tất cả là do em gái của cậu bảo tôi làm đấy!" Lâm Vũ không thể nói ra những uất ức trong lòng. "Với lại, điều đó có quan trọng không? Mau cứu tôi đi, cha tôi sẽ đánh ch*t tôi mất!"

Hoắc Xuyên một chút cũng không động lòng, hắn như một bức tượng băng giá, thấy vậy, Lâm Vũ không kìm được liền gắt lên.

"Mẹ kiếp, Hoắc Xuyên, cậu đứng về phía Vân Thanh sao? Tôi đang giúp cậu đấy! Ả Vân Thanh đó đã lợi dụng cậu rồi vứt bỏ cậu còn gì. Không có cậu, cô ta dựa vào cái gì để chen chân vào giới thượng lưu chứ? Dựa vào đâu mà tiếp cận được Vân Triết hả? Tôi là đang giúp cậu trả thù cô ta đấy!"

Lời nói của Lâm Vũ càng trở nên trống rỗng, Hoắc Xuyên lúc này mới mở miệng, lạnh lùng nói:

"Cậu tự biết bản thân đã làm gì."

Lâm Vũ nghẹn lời, ánh mắt lo lắng đảo khắp nơi, Hoắc Xuyên hừ lạnh, ánh mắt sâu thẳm.

Có vẻ như sự việc lần trước ở viện thẩm mỹ vẫn chưa dạy cho Hoắc Tịnh bài học, hắn không ngờ em gái mình vẫn tìm cách gây rối với Vân Thanh. Rốt cuộc hai người họ muốn gì đây?!

Hoắc Xuyên cực kỳ khó chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ đang tức tối, lạnh lùng nói.

"Sẽ không ai sẽ cứu cậu đâu, hơn nữa, Vân Thanh có thể đào được bí mật của cậu đến mức này, làm sao cậu dám chắc cô ấy sẽ không còn bằng chứng khác nữa?"

Lời của Hoắc Xuyên khiến Lâm Vũ toàn thân run rẩy, đồng tử co rút dữ dội.

Hoắc Xuyên tiếp tục với giọng nhàn nhạt:

"Vậy nên, tốt nhất cậu hãy đi xin lỗi cô ấy đi, nếu không, tôi e rằng ngay cả vị trí giám đốc cũng không thể bảo vệ cậu đâu."

Cả văn phòng im lặng trong một lúc lâu, sắc mặt Lâm Vũ ngày càng tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.

"Tôi…tôi hiểu rồi."

Dù vậy, Lâm Vũ vẫn có chút do dự, cúi đầu trước Vân Thanh sao? Thật nực cười!

Hắn ta là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, còn Vân Thanh là ai chứ? Một kẻ đào mỏ! Một thứ không ra gì! Lâm Vũ không thể chịu nổi việc mất mặt.

Hắn ta rời khỏi văn phòng của Hoắc Xuyên, ủ rũ ngồi vào chiếc Bugatti Veyron của mình, ngồi ngơ ngẩn một lúc thì điện thoại đột nhiên reo lên, hắn ta không thèm nhìn mà bấm nghe, ngay lập tức nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Lâm Đồng.

"Lâm… Vũ! Nếu cậu không đến tập đoàn Lâm thị trong vòng nửa tiếng thì đừng bao giờ quay về đây nữa! Tôi sẽ coi như chưa từng có đứa con nào như cậu!"

Lâm Đồng chưa bao giờ giận đến mức này, Lâm Vũ càng hoảng sợ, hắn ta run rẩy mở weibo và chỉnh sửa một bài đăng:

[Tôi là Lâm Vũ, xin chân thành gửi lời xin lỗi đến Vân tiểu thư, trong tương lai tôi nhất định sẽ hợp tác với các cơ quan liên quan để điều tra, tự kiểm điểm lại bản thân và làm lại từ đầu, tôi hoan nghênh mọi lời chỉ trích của công chúng.]

Cuối cùng, hắn ta vẫn phải xin lỗi Vân Thanh, điều này khiến anh ta tinh thần suy sụp, hắn đập đầu vào vô-lăng.