"Khương tự, em, em, em…"
"Không được, phải làm sao bây giờ?"
"Khương …"
Bỗng nhiên, âm thanh mở cửa vang lên làm Trình Tư Tư giật mình một cái, vội vàng nghiêng người giả vờ như chỉ là đi ngang qua.
"Tư Tư!" Khương Thự mở cửa đi ra, cậu ta cười chào cô: "Ăn tối chưa, anh vẫn chưa chúc mừng em phỏng vấn thành công nữa!"
"Cảm ơn anh!"
Trình Tư Tư cảm thấy khẩn trương, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Sao lúc nãy anh không xuống ăn cơm vậy, đồ ăn đều nguội rồi."
"Anh không ăn!" Khương Tự quay người đóng cửa lại rồi nói: "Lúc nãy anh đang tắm, chuẩn bị ra ngoài, anh đã hẹn với bạn bè ăn ở ngoài rồi, không cần quan tâm đến anh."
"À!" Trình Tư Tư khó tránh khỏi việc thất vọng, cô đã làm rất nhiều món mà Khương tự thích ăn cơ mà.
Nhưng cô vẫn che giấu rất tốt sự thất vọng của mình, cười nói với cậu ta: "Vậy anh đi đường cẩn thận nhé."
Khương Tự gật đầu, nói một tiếng "Ừ" rồi lập tức rời đi, ánh mắt không dừng lại trên người cô thêm một phút nào.
Cô càng buồn bã hơn, nhìn như sắp khóc vậy.
Khương Chước dựa vào tường nhìn, anh cau mày, sắc mặt như phủ một lớp sương lạnh.
Cô gái mà anh coi trọng, trong lòng lại nhớ thương người đàn ông khác!
Có nên trừng phạt không nha?
Anh chỉ cảm thấy, mỗi một ánh mắt Trình Tư Tư nhìn Khương Tự, tất cả đều làm anh khó chịu, chúng vô cùng chói mắt.
Sau khi hoàn hồn, Trình Tư Tư đã thất hồn lạc phách đi về phòng.
Nhìn bóng dáng đau buồn vì người đàn ông khác, sự không vui trong mắt Khương Chước càng ngày càng rõ ràng.
*
Mười giờ tối.
Khương Chước đi ra khỏi phòng để lấy nước uống, thấy Trình Tư Tư đang ngồi ở phòng khách tầng dưới.
Thấy anh xuống lầu, Trình Tư Tư lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, lễ phép chào anh.
"Muộn thế này rồi, sao không ở trong phòng?"
Nghe Khương Chước hỏi vậy, Trình Tư Tư vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Khương Hân nhưng lại không nói gì.
Dường như Khương Chước đã biết rõ mọi chuyện, anh hỏi: "Có phải con bé đang ở trong phòng gọi điện thoại nói chuyện yêu đương không?"
Trình Tư Tư sửng sốt, nghĩ thầm sao mà anh biết được hay vậy?
Quả thật Khương Hân đang ở trong phòng gọi điện thoại với mập mờ của mình, cô cảm thấy hơi ngại nên mới xuống lầu.
Nhưng Khương Chước không trả lời chỉ cười nhẹ, dường như đã quen rồi.
Anh rót một ly nước uống mấy hớp, tư thế ưu nhã, làm người ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
"Anh đổi phòng cho em, để em ở một mình đi."
Nghe vậy, Trình Tư Tư vội vàng xua tay: "Không cần không cần, không sao đâu ạ, không cần phiền như vậy."
"Có gì phiền toái chứ, Khương Hân không hiểu chuyện, để em ở ngoài đợi đến khuya thế này, anh có trách nhiệm thay con bé chăm sóc em."
Nói xong, anh lại uống một hớp nữa.
Nước chảy xuống theo cổ họng, yết hầu anh cũng theo đó di chuyển, nhìn rất gợi cảm.
Trình Tư Tư vô tình nhìn thấy, cô đỏ mặt quay người đi, xấu hổ đến mức nói không nên lời.
Vì vậy, Khương Chước coi như cô đã đồng ý!
Đợi đến khi cô muốn mở miệng từ chối, anh đã bưng cốc nước đi lên lầu rồi.
Cô thở dài một hơi, trong lòng hối hận không thôi.
Nhưng cô không biết sự hối hận của cô lại hóa thành nụ cười đắc ý trên mặt Khương Chước, có vẻ như kế hoạch đổi phòng cho cô anh đã nghĩ đến từ lâu rồi, lại vô tình gặp được một cái cớ tốt mà thôi.
Lúc đi ngang qua phòng Khương Hân, cửa phòng khép hờ, có thể nghe thấy những âm thanh nói chuyện ái muội phát ra từ bên trong.
Khương Chước càng cong môi, nghĩ thầm quả nhiên không uổng phí công anh yêu thương Khương Hân, cô ấy thực sự đã giúp anh ta một tay.
Phòng được chọn vẫn là phòng cho khách mà tối qua cô ngủ.
Ở cuối hành lang, bên ngoài cửa sổ của căn phòng đó có một cây đại thụ, nhánh cây xanh tốt vươn vào trong cửa sổ.
Phong cảnh rất đẹp, chỉ có hơi nhỏ chút thôi.
Khương Chước đứng trước cửa sổ, nhìn cây đại thụ gần trong gang tấc, cong môi nở một nụ cười gian tà.
Chạng vạng có một trận mưa nên bây giờ không khí rất mát mẻ, chỉ cần mở cửa sổ là không cần bật điều hòa để ngủ nữa.
Tối hôm qua, Trình Tư Tư đã ngủ ở đây nên phòng này cũng không cần dọn dẹp gì nhiều.