Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 4.2

"Anh!" Khương Hân đi đến ghế lái, tươi cười ngọt ngào với Khương Chước: "Cảm ơn anh đã đưa chúng em đến, chúc chúng em thuận lợi đi!"

Ánh mắt Khương Chước đầy cưng chiều nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: "Đúng là cánh cứng rồi!"

"Ai nha, anh!" Khương Hân làm nũng nói: "Em biết anh muốn em đi làm ở tập đoàn của nhà mình nhưng em vẫn muốn dựa vào năng lực của mình để thử sức, em muốn chứng minh cho anh thấy, em đã trưởng thành!"

Chỉ thấy Khương Chước lắc đầu, có một loại cảm giác bất lực khi con cái đã lớn, không thể lay chuyển được.

Cuối cùng chỉ có thể gật đầu với cô ấy, nói: "Anh hiểu và ủng hộ em, dù sao nếu em ở bên ngoài không thoải mái thì có thể về bất cứ lúc nào, công ty sẽ luôn có một vị trí thuộc về em."

Khương Hân cười hì hì: "Cảm ơn anh, anh thật tốt!"

Đúng vậy, thật tốt!

Trình Tư Tư đứng phía sau, nghe mà hâm mộ không thôi.

Tập đoàn Khương thị của bọn họ là tập đoàn đứng đầu cả nước, biết bao nhiêu người tranh nhau muốn chen vào, mà Khương Hân là em gái ruột của tổng giám đốc tập đoàn, chỉ cần Khương Chước nói một câu, cô ấy có thể nhảy qua vòng phỏng vấn trực tiếp được tuyển thẳng.

Mà Trình Tư Tư thì không giống vậy, một sinh viên mới tốt nghiệp giống như cô, không có kinh nghiệm làm việc thì không thể vào được tập đoàn Khương thị.

Nhưng hâm mộ là một chuyện, nỗ lực để nâng cao bản thân lại là chuyện khác.

Trình Tư Tư coi tập đoàn Khương thị là mục tiêu tương lai và sẽ nỗ lực hết mình.

Lúc Khương Chước sắp đi, cô cũng bước tới nói lời cảm ơn, Khương Chước cũng rất dịu dàng chúc cô thành công.

Đợi hai người họ vào trong, Khương Chước mới khởi động xe.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn mấy chữ "Công ty quảng cáo Thịnh Vũ" lớn ở phía trên, dường như trong lòng đang giấu một kế hoạch nào đó.

*

Đến giờ ăn tối, Khương Chước vừa từ công ty về nhà.

Nghe nói cả hai người đều đã vượt qua buổi phỏng vấn, vậy nên làm một bàn đầy thức ăn để ăn mừng, gọi điện thoại mấy lần bảo anh chắc chắn phải về ăn tối.

"Anh, anh xem đồ ăn em làm, nhìn rất ngon đúng không?"

Khương Hân đứng trước bàn ăn khoe với anh.

Khương Chước rửa tay xong, ngồi xuống bàn ăn, cười nhẹ nói: "Anh là người nhìn em lớn lên từ nhỏ, em là người như thế nào, anh còn không biết sao? Thậm chí em còn chưa vào bếp mấy lần!"

"Lại bị anh vạch trần rồi!"

Khương Hân lè lưỡi, đẩy Trình Tư Tư đến trước mặt anh: "Những món này, đều do Tư Tư làm, lợi hại không, đều so được với đầu bếp năm sao đó!"

Nghe vậy, Khương Chước hơi nhướng mày lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trình Tư Tư cùng tuổi với Khương Hân, nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ lại có tài nấu ăn giỏi như vậy.

Những món ăn này, quả thật chỉ nhìn thôi cũng thấy rất ngon.

Nhưng mà anh vẫn nhận ra vấn đề ở đây.

Những món ăn trên bàn, phần lớn đều là những món mà Khương Tự thích ăn, nói là mời anh về từ công ty để cùng ăn mừng, không bằng nói toàn bộ đồ ăn ở đây đều làm riêng cho Khương Tự.

Khương Chước hơi cúi đầu xuống, nghĩ thầm cô quan tâm đến Khương Tự thật đấy!

Vì chuyện này anh lập tức mất hết khẩu vị nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự, chỉ nói mình còn một cuộc họp video quan trọng, bảo họ ăn trước đi, nói xong lập tức lên lầu.

Anh đi đến thư phòng, sắc mặt lộ ra vài phần không vui.

Anh lấy ra bức ảnh từ ngăn kéo khóa vân tay của bàn làm việc, nheo mắt nhìn kỹ.

Đó chính là bức ảnh của Trình Tư Tư mà tối qua anh đã chụp!

Mỗi bức ảnh đều có tư thế phóng khoáng, khiến huyết mạch người ta sôi trào, nhưng lúc này vẻ mặt của Khương Chước lại vô cùng âm trầm, rất khó coi.

Cuối cùng, anh ném bức ảnh xuống, gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

"Giám đốc Khương, ngài có gì phân phó?"

"Cậu liên lạc với tổng giám đốc công ty quảng cáo Thịnh Vũ, bảo anh ta…"



Sau khi cúp máy, anh xử lý công việc một lúc, sau đó mới đi ra khỏi thư phòng.

Không ngờ lại thấy Trình Tư Tư đang đứng trước cửa phòng Khương Tự ở cách đó không xa, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Anh lặng lẽ đến gần cuối cùng cũng nghe rõ.

Hóa ra, cô đang luyện tập nên tỏ tình thế nào!

"A Tự, thật ra em thích anh rất lâu rồi, từ lần đầu tiên em gặp anh…"

"Không được không được, như vậy quá trực tiếp rồi!"

"A Tự, cuối tuần này anh có rảnh không?"