Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 12: Tất cả là lỗi của bánh kem nhỏ!

Lúc này Thời Tuế hoàn toàn không biết rằng cô và An Đức đang nói về hai thứ hoàn toàn khác nhau.

An Đức chăm chú nhìn xoáy vào cái đỉnh đầu nho nhỏ của Thời Tuế.

Thời Tuế hỏi: “Ngày săn của các cậu có được dẫn người đi cùng không?”

Với giác quan nhạy bén của huyết tộc, An Đức có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Thời Tuế tăng lên khi cô nói đến vấn đề này, thậm chí mùi hương của máu cũng trở nên đậm hơn.

An Đức vô thức nuốt nước bọt: “Ừ.”

Có thể, nhưng người được dẫn vào cũng sẽ trở thành con mồi của kẻ khác.

Ánh mắt của cậu ta rơi xuống cổ của Thời Tuế, bàn tay đặt ở eo cô nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, làm Thời Tuế ngứa ngáy rụt người lại phía trước.

... Thật sự muốn cắn quá.

An Đức có rất ít ham muốn với máu người, từ khi biến đổi đến giờ, chỉ cần uống máu trong túi là đủ để duy trì sự sống.

Trong số những kẻ bán huyết, có rất ít người làm được như An Đức, đa phần đều là những con quái vật mất kiểm soát, không còn lý trí.

An Đức hỏi: “Cậu muốn vào đó làm gì?”

Thời Tuế ho khan một tiếng, trả lời qua loa: “Tò mò thôi.”

An Đức chậm rãi nói: “… Tôi có thể dẫn cậu đi.”

Nếu đến ngày săn đó mà Thời Tuế còn sống.

Do Thời Tuế cố ý đi chậm lại, khi họ đến nơi thì những người khác đã có mặt đầy đủ.

Ngoài các bạn cùng lớp, còn có một lớp khác cũng xuất hiện.

Khi con ngựa đen của Thời Tuế đến, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn về phía sự kết hợp kỳ lạ này.

Những ánh mắt đó quá rõ ràng, đa phần là tò mò và soi mói, không thiếu cả ác ý, như thể đang đánh giá một miếng thịt đang nằm trên thớt chờ bị chém.

Có người đùa cợt: “Xem ra tên bán huyết này nhanh chân hơn một bước rồi.”

Ánh mắt của Tây Âu Đa dừng lại ở con ngựa đen đó, cậu ta nhếch môi, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, nhưng gương mặt không hề có nụ cười.

Cậu ta tức giận rồi.

Một người khác cũng đeo huy hiệu quyền trượng trên ngực cười nói: “Cậu khác với đám bán huyết mới sinh đó, đừng để gia tộc mất mặt, Tây Âu Đa.”

Bên này, Thời Tuế kéo dây cương, nhảy xuống ngựa khi tới gần đội của lớp mình.

Cô bạn cùng phòng lén liếc nhìn An Đức một cái, sau đó lập tức nhìn thẳng phía trước, giả vờ như không quen biết Thời Tuế.

Thời Tuế hỏi: “Họ là lớp mấy?”

Cô bạn cùng phòng: “… Lớp 12B.”

Hóa ra khác khối cũng có thể học chung.

Thời Tuế quét mắt nhìn lớp đó, phát hiện những ánh mắt khiến cô không thoải mái vừa rồi đều thuộc về những người đứng ở đó.

Chắc cũng tầm hai mươi người, không thiếu một ai nhỉ?

Mặt cô bạn cùng phòng tái mét: “Cậu không biết là có những người gọi là học sinh chuyển trường à? Ở ngoài đừng có nói chuyện với tớ nữa, tớ sợ lắm.”

Biết cô ấy nhát gan, Thời Tuế cũng không bận tâm.

Cô dựng tai lên nghe các bạn trong đội nói chuyện.

“Đó là lớp của anh Savi... nhưng hình như anh ấy không tới.”

“Có thể anh ấy bận việc ở Câu lạc bộ Kiếm thuật? Sau này cũng còn có dịp gặp mà, không cần tiếc quá đâu.”

Chắc là đang nói về một đàn anh nổi tiếng của lớp 12.

Nghe thêm một lúc cũng không có thông tin gì hữu ích.

Thời Tuế đảo mắt quan sát địa điểm buổi học, những cái bia bắn ở phía xa trong bóng tối có chút mờ ảo, cô vỗ đầu ngựa rồi lại leo lên ngựa lần nữa.

Lần này chỉ có một mình cô.

Dù sao thì cô cũng chỉ đưa An Đức từ cổng đến chỗ học, không phải là định dính chặt với cậu ấy mãi.

Vẫn chưa hiểu cái gọi là “chia phe” có nghĩa gì.

Thời Tuế nhìn thấy nhân viên đưa cung tên đến phân phát từng cái một, cô bạn cùng phòng mặt méo xệch nhận lấy, trông đã biết là không biết bắn.

Thời Tuế thử ước lượng trọng lượng cung tên trong tay, định mở miệng nói “Tớ dạy cậu nhé” thì những bạn học phía trước đột nhiên tản ra hai bên.

Vài nữ sinh cưỡi ngựa khí thế hùng hổ tiến tới.

Họ dừng ngựa lại ngay trước mặt Thời Tuế và con ngựa đen.

Chị cả cầm đầu đeo một chiếc khăn lụa nhiều màu phức tạp quanh cổ, chị ấy rất xinh đẹp, rõ ràng là gương mặt sắc sảo nhưng da trắng đến đáng sợ, trông giống như thiếu máu vậy.

Thời Tuế thậm chí còn có cảm giác chị ấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Chị gái hỏi: “Cậu là Thời Tuế?”

Thời Tuế: “Chào chị, chị là?”

Chị gái: “Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa anh Savi ra.”

Thời Tuế: “... Đó là ai?”

Ủa, đây là tình tiết gì thế này?

Mới vào học có hai ngày thôi mà, sao lại xảy ra nhiều chuyện như trong phim thần tượng thế này?

Chị gái này nghĩ cô đang giả vờ, nhìn Thời Tuế một cách hằn học: “Cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi, giờ còn giả vờ không biết Savi là ai?”

Thời Tuế thật sự mơ hồ luôn.

Một nữ sinh bên cạnh không kiên nhẫn nhắc nhở: “Sáng nay, cậu xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện.”

Nhắc đến sáng nay, gương mặt của bánh kem nhỏ ngay lập tức xuất hiện trong đầu Thời Tuế.

Thời Tuế: ... Vô lý thật chứ.

Tất cả là lỗi của bánh kem nhỏ!