Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 11: Những người khác cũng làm vậy, tại sao tôi không được?

Trong lớp học hỗn hợp này, ‘công tử’ và nhóm của cậu ta lớn mạnh hơn An Đức, học sinh bình thường hoàn toàn không có tiếng nói.

Đây là một cuộc bắt nạt rõ ràng, nhưng trong lớp này, chẳng ai dám đứng lên giúp An Đức.

Bạn cùng phòng của Thời Tuế đã nhanh chóng hối thúc nhân viên ngựa dẫn cô ấy đi, rõ ràng là không muốn dính vào rắc rối.

Nhóm của ‘công tử’ cũng nhanh chóng bám theo cậu ta.

Thời Tuế vuốt ve chú ngựa đen hiền lành.

Cô nhìn An Đức đang đứng cô độc một mình, suy nghĩ một chút rồi điều khiển ngựa quay lại.

Không hiểu vì lý do gì, con ngựa đen không phản kháng khi tiến lại gần An Đức.

Ngựa của Thời Tuế dừng trước mặt cậu ta.

Chàng trai tóc vàng, mắt đỏ khẽ ngước lên, ánh mắt không có cảm xúc nhưng rõ ràng mang chút thắc mắc.

Rõ ràng cậu ta chẳng hề cảm thấy tức giận vì vừa bị sỉ nhục, thậm chí cảm xúc còn ít hơn Thời Tuế.

Thời Tuế cúi đầu nhìn An Đức.

Thôi được, vì cô có ý đồ riêng với cậu ta, nên tạm thời giúp đỡ một anh chàng đẹp trai vậy.

“Cậu có muốn lên ngựa không?”

---

Thời Tuế hối hận rồi.

Theo lý mà nói, khi hai người cùng cưỡi một con ngựa, Thời Tuế là người cầm cương, đáng lý ra nên ngồi phía sau.

Nhưng An Đức cao khoảng một mét chín.

Nếu Thời Tuế ngồi sau, không chỉ nhìn kỳ quặc, mà khi ngựa chạy, cả khuôn mặt cô sẽ bị dán vào lưng cậu ta.

Dù cô là một người mê nhan sắc, nhưng chỉ đơn thuần ngắm nhìn thôi, không có ý muốn “đυ.ng chạm” gì cả.

Cưỡi ngựa chắc chắn sẽ có sự va chạm, nên vì sức khỏe tinh thần và thể chất của cả hai, Thời Tuế ngồi ở phía trước.

An Đức leo lên ngựa, tay cậu ta đương nhiên vòng qua eo của Thời Tuế.

Cậu cúi đầu, và Thời Tuế có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ngứa ngáy khi tóc cậu lướt qua bên cổ cô.

Chiếc mũi cao vυ't không kiềm chế được mà vừa hít vừa cọ sát, như phản ứng của một chú mèo khi ngửi thấy cây bạc hà mèo vậy.

Thời Tuế lập tức cảnh cáo: “Nếu cậu dám cắn bậy, thì lăn khỏi lưng ngựa ngay.”

An Đức vừa hé miệng đã từ từ khép lại.

Một lúc sau, cậu mới chậm rãi hỏi: “Những người khác cũng làm vậy, tại sao tôi không được?”

Thời Tuế: “... Mọi người đều làm vậy?”

An Đức: “Ừ.”

Thời Tuế không hiểu nhiều về người nước ngoài, cô hỏi An Đức là người nước nào, An Đức nói một tràng dài bằng ngôn ngữ mà Thời Tuế chưa từng nghe qua.

Nghe rất hay, nhưng mà cô không hiểu.

Thời Tuế ngẩng đầu lên nhìn, An Đức cúi mắt xuống.

Sau vài giây đối mặt, Thời Tuế lại cúi đầu xuống.

Ban đầu định xem cậu ta có nói dối hay không, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt kia làm cho lóa mắt.

Đúng là một gương mặt đẹp không góc chết!

Thời Tuế hít một hơi để bình tĩnh lại: “Ở đây thì không được làm vậy, người ở đây hơi nhút nhát, còn đi theo ai đó thì chỉ có biếи ŧɦái mới làm vậy thôi, lần sau đừng làm thế nữa.”

An Đức nghiêng đầu, như một chú cún nhỏ, tựa đầu lên Thời Tuế: “Được, lần sau tôi sẽ đi cùng cậu.”

Thời Tuế: “... Tôi không có ý đó.”

Cô nhận ra, giữa mình và An Đức rõ ràng có một khoảng cách giao tiếp khó mà vượt qua.

Thế là cô quyết định đổi chủ đề: “Bọn họ luôn nói chuyện với cậu như thế à?”

Dù không hiểu sao An Đức, người mang dáng vẻ đúng với định kiến của cô về người nước ngoài, lại là người lai, trong khi ‘công tử’, người có mái tóc đen, trông giống người bản địa hơn, lại là người thuần huyết.

Nhưng Thời Tuế không tán thành cái quan niệm phân cấp đó.

Một vụ bắt nạt học đường rõ ràng như thế này, ở trường cũ chắc chắn sẽ bị lôi ra chỉ trích công khai rồi.

Thời Tuế định lợi dụng khía cạnh này để khơi chút đồng cảm, như vậy khi hỏi thông tin cô muốn biết sẽ không còn đột ngột nữa.

An Đức chậm rãi nói: “Bọn họ không nói sai.”

Trong hệ thống của tộc Huyết, bán huyết thực sự thua kém hơn so với huyết tộc thuần chủng rất nhiều.

Ngay từ khi biến đổi thành huyết tộc, tư tưởng này đã cắm rễ sâu trong đầu An Đức, cậu ta không bận tâm những lời mà người khác nói.

Thời Tuế như bị mắc nghẹn.

Ủa? Cậu nói vậy là dập tắt câu chuyện luôn rồi, chúng ta còn tâm sự kiểu gì nữa đây?

Gần đến nơi rồi, Thời Tuế quyết định hỏi thẳng: “Thầy có nói về cấm khu trong rừng, có người bảo tôi là các cậu có thể vào đó, đúng không?”

An Đức: “Ừ, nhưng chỉ có thể vào trong Ngày Săn.”

Ngày săn?

Khu rừng quả thực là một bãi săn tự nhiên, chương trình học của lớp quốc tế cũng có môn này, nhưng chẳng lẽ việc đó không gây nguy hiểm cho các loài vật được bảo vệ trong rừng à?

An Đức: “Sẽ có người thả thú săn vào.”

Thời Tuế: “Ồ, thế thì ổn rồi.”