Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thời Tuế bị An Đức đè chặt vào thân cây phía sau. Một tay cậu ta giữ cổ tay cô, tay kia ôm ngang eo, sức mạnh dần tăng lên, khiến cô cảm thấy đau rõ rệt.
… Gì thế này? Đi theo sau rồi giờ còn muốn ép buộc yêu đương à?
Thời Tuế cố gắng đẩy tay cậu ta ra, nhưng sức yếu hơn nhiều, cô cố mãi mà cậu ta chẳng nhúc nhích.
An Đức cúi đầu, đôi môi mềm mại rơi lên vết thương.
Thời Tuế không nhịn được mà hét lên: “Cậu bị điên à? Tôi sẽ kiện cậu quấy rối đấy!”
An Đức ngẩng đầu lên, thở hổn hển vài hơi.
Mái tóc lòa xòa không che hết được đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng cậu ta là kẻ chủ động, nhưng giờ lại trông như người bị bắt nạt.
Thời Tuế cảm nhận được tim mình đập mạnh.
An Đức lại tiến gần hơn.
Hơi thở của cậu ta gấp gáp, mái tóc chạm vào cổ Thời Tuế, đôi môi mềm mại lướt qua cổ cô, như đang tìm kiếm điểm yếu để phá vỡ.
Tim Thời Tuế đập thình thịch.
… Đây là do rung động, hay là cảm giác nguy hiểm?
Bùm, bùm... Dường như có gì đó đang gào thét trong dòng máu của cô, cô đưa tay chạm lên cổ An Đức, từ cổ cậu ta vuốt lên đến tai, rồi luồn qua mái tóc mềm.
Nhịp thở của cậu ta trở nên bất ổn, hơi thở như đang nhảy múa dưới lòng bàn tay, cuộc sống dường như đập loạn trong tay cô.
An Đức run lên bần bật, cậu ta đã tìm được động mạch lớn, dòng máu chảy rần rần mời gọi cậu ta cắn xuống.
Nhưng ngay sau đó, từ trên cây vang lên tiếng sột soạt.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, cậu thiếu niên lạ mặt tung cước đạp bay An Đức.
Cậu ta không hề giảm sức, đáp đất nhẹ nhàng như một con mèo.
Thời Tuế nhìn cây bị An Đức đâm mạnh rung lên.
Cậu thiếu niên từ trên trời xuống giẫm mạnh lên lưng An Đức, giọng điệu kiêu ngạo đầy khinh thường: “Mới ngày đầu đã không nhịn nổi, đám lai căng quả nhiên là bọn hạ đẳng.”
Thời Tuế cứ ngỡ mình nghe nhầm.
… Cậu ta đang nói tiếng Trung?
Thiếu niên với gương mặt tinh xảo quay đầu nhìn, mái tóc đen khẽ lay động để lộ đôi mắt đỏ thẫm hơn cả An Đức.
Nhịp tim Thời Tuế vốn đang dần ổn định lại tăng vọt.
Cậu thiếu niên này trên ngực đồng phục còn đeo một chiếc huy hiệu.
Chiếc quyền trượng phức tạp được bao quanh bởi những cành cây leo, hai bên là hai bức tượng nhỏ xinh, hai tay chắp lại cầu nguyện, mang vẻ thành kính.
Chính là những người quan trọng mà cô giáo chủ nhiệm đã nhắc đến.
Nhân vật đặc quyền của đặc quyền!
Nghe giọng cậu ta, hai người này dường như có chút hiềm khích cá nhân, Thời Tuế khẽ dịch người vài bước, muốn nhân cơ hội này chuồn khỏi An Đức.
Nhưng thiếu niên trên trời giáng xuống có đôi tai rất thính.
Cậu ta liếc nhìn Thời Tuế, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ – con mồi mà một sinh vật hạ đẳng nhắm đến, chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường thôi.
“Này, cô…”
Chưa kịp nói hết câu.
Đôi mắt cậu ta chợt khựng lại, chăm chú nhìn vào vết máu trên cổ Thời Tuế.
Dòng máu đỏ tươi được đôi môi hằn lên thành dấu vết đầy mờ ám, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Chủ nhân của mùi hương đứng ngây người ra, như một chú nai tơ không biết kẻ săn mồi đang ở ngay cạnh.
… Cậu ta khát rồi.
Cơn khát của Tây Âu Đa Cát Na Tư Đặc ngày càng dữ dội.
Cậu muốn nắm lấy tay cô, muốn cắm răng nanh vào tĩnh mạch của cô, muốn nhìn thấy cô thể hiện biểu cảm vừa sợ hãi vừa đắm đuối.
Khát khao săn mồi gần như không thể kiềm chế.
Không giống với đám lai tạp thường xuyên đói khát, gia tộc của Tây Âu Đa nuôi rất nhiều con người, có thể cung cấp máu tươi suốt 24 giờ.
Là một huyết tộc thuần chủng, khi màn đêm vừa buông xuống, Tây Âu Đa đã uống đủ lượng máu tươi ngon.
Trong trạng thái no đủ, huyết tộc rất hiếm khi mất kiểm soát, nhưng ngay khi ngửi thấy mùi máu của Thời Tuế, cơn đói cồn cào như thủy triều không thể cản nổi ùa tới.
… Thơm quá.
Đó là mùi hương ngọt ngào hơn bất kỳ loại máu nào cậu từng hút.
Cô có vẻ đang căng thẳng, nhịp tim nhanh hơn khiến dòng máu chảy nhanh hơn, mời gọi Tây Âu Đa tiến lên cắn đứt cổ họng cô.
Tây Âu Đa chăm chú nhìn vào cổ Thời Tuế, cậu có một thôi thúc muốn tiến lên liếʍ sạch vết máu ấy.
Nhưng nghĩ đến việc dấu vết ấy là do kẻ hạ đẳng như An Đức để lại, cậu ta cảm thấy ghê tởm.
Tây Âu Đa khẽ ngẩng cằm, giọng điệu ra lệnh: “Nói cho tôi biết tên cô.”