Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 4: Vì cậu rất thơm!

Buổi học tối còn mệt mỏi hơn cả buổi sáng.

Rõ ràng bình thường Thời Tuế có thể thức khuya lướt điện thoại tới tận hai, ba giờ, vậy mà khi ngồi trong lớp thì mắt cứ díu lại.

May thay, buổi học đầu tiên chỉ giới thiệu sơ qua về tình hình trường lớp, giới thiệu tên các bạn cùng lớp và giáo viên bộ môn, rồi cho tự do hoạt động.

Do chưa kịp thích nghi với chênh lệch múi giờ, Thời Tuế vừa nghe vừa buồn ngủ, chẳng nhớ được tên ai trong lớp cả.

Lớp ba là lớp hỗn hợp, trong đó có bốn, năm người thuộc dạng “quý tộc đặc quyền.”

Anh bạn ngồi phía sau, người có hành động kỳ quặc, tên là An Đức, cũng thuộc nhóm này.

Trước khi quay lại ký túc xá, Thời Tuế ghé qua nhà vệ sinh.

Hành lang đông đúc, học sinh đi thành từng nhóm nhỏ lướt qua, bộ đồng phục của học viện trông cực kỳ đẹp mắt, vừa thoải mái vừa không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.

Rất thân thiện với mắt nhìn!

Thời Tuế vốc nước lên rửa mặt.

Cô gái trong gương có mái tóc đen, đôi mắt nâu, tóc mái bồng bềnh hơi xoăn, buộc cao đuôi ngựa sau đầu. Đôi mắt sáng, linh hoạt, cả người toát lên vẻ năng động.

Chỉ có điều, đôi mắt cô trông như sắp đóng cửa tiệm nghỉ sớm vì cơn buồn ngủ.

Thời Tuế dụi mắt, và khi buông tay ra, cô thấy hai người khác trong gương đang nhìn mình lén lút.

“Hình như cô ấy học lớp ba?”

“... Ừ, tôi thấy cô ấy đi từ đó ra.”

“Khổ thân, chắc chưa biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì đâu…”

“Đi thôi, không cô ấy phát hiện ra bây giờ.”

Này mấy cậu, nói xấu thì ít ra cũng nhỏ giọng lại chút chứ?

Thời Tuế quay đầu lại nhìn thẳng: “Này, các cậu đang nói mình đấy à?”

Hai cô bạn kia liếc nhìn nhau rồi vội vã rửa tay và chạy khỏi nhà vệ sinh nhanh như chớp.

Cứ như thể Thời Tuế là một con virus nguy hiểm lắm không bằng.

Thời Tuế: “?”

Ủa, sao vào học viện Y Lai rồi mà mình chưa gặp nổi người bình thường nào thế này?

Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Thời Tuế thấy An Đức đang đứng tựa vào tường, xung quanh có hai, ba cô gái vây quanh.

Mái tóc vàng của An Đức thật sự rất đẹp, là kiểu màu vàng champagne nhạt, dưới ánh đèn trông toát lên một vẻ thánh khiết, đôi mắt dài hẹp của cậu ta lại thêm chút vẻ xa cách lạnh lùng.

Mấy cô gái kia má đỏ hây hây, có người còn cầm giấy bút trên tay.

Chắc là do phải nộp điện thoại nên họ muốn xin địa chỉ liên lạc.

Nhưng An Đức trông có vẻ uể oải, chẳng chút hứng thú, cậu ta dường như định ngẩng lên nhìn về phía Thời Tuế.

Chuông báo động trong đầu cô reo lên.

Trực giác mách bảo rằng, tốt nhất lúc này không để bị cậu ta phát hiện. Tốt nhất là chuồn lẹ đi, nếu không chắc sẽ dính vào rắc rối.

Ngay lập tức, Thời Tuế quyết định quay đầu và đi thẳng xuống lầu.

---

Ba giờ sáng, cái giờ mà ma quỷ cũng phải ngủ.

Bóng tối bao trùm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt rọi đường đi.

Y Lai rõ ràng là một học viện quý tộc, mà không hiểu sao họ lại keo kiệt trong việc lắp đèn chiếu sáng thế này.

Đường đi không dễ dàng chút nào, lại còn thêm dơi và các sinh vật đêm khác.

So với việc đi cùng đám đông, đi một mình giữa khung cảnh này thật sự rợn tóc gáy.

Tiếng bước chân sau lưng Thời Tuế rất nhẹ nhàng, gần như hòa nhịp với tiếng bước chân của cô.

Cô đi nhanh, người kia cũng đi nhanh.

Cô đi chậm lại, người kia cũng chậm lại.

Cô quay đầu: “Ký túc xá nam không ở hướng này đâu nhé.”

Không biết từ khi nào mà An Đức đã theo kịp, gật đầu: “Tôi biết.”

Thời Tuế bước thêm vài bước, An Đức vẫn theo sát không rời.

Thời Tuế: “Vậy tại sao cậu lại theo tôi?”

An Đức: “Vì cậu rất thơm.”

Đây là lần thứ hai cậu ta nói như vậy, Thời Tuế theo phản xạ đưa tay lên ngửi ngửi quanh mặt mình.

Nhưng rõ ràng chẳng có mùi gì cả.

Cô không có thói quen xịt nước hoa, đồ dùng tắm rửa cũng không phải loại có hương lưu lâu, trước giờ chưa từng có ai nói cô thơm cả.

An Đức cứ đi theo thế này, Thời Tuế không thể làm việc mình định làm. Ban đầu cô dự định ra rìa khu rừng thám thính một chút, nhưng xem ra tối nay không thể được rồi.

Đường mòn gập ghềnh, Thời Tuế phân tâm chú ý, không nhận ra nhánh cây bên cạnh chọc ra.

Cành cây quẹt trúng cánh tay, cơn đau nhẹ lan tỏa, Thời Tuế cau mày nhìn xuống bàn tay.

Chảy máu rồi.

Cô vừa định lau đi vết máu nhỏ thì đột nhiên có một bàn tay chìa ra từ phía sau.

Bàn tay ấy lạnh ngắt, lòng bàn tay to rộng, dễ dàng nắm lấy cổ tay Thời Tuế.

Ban đầu An Đức còn đứng cách vài bước, không biết từ khi nào đã tiến sát lại, ngực cậu ta áp vào lưng Thời Tuế, khóa cô vào vòng ôm của mình.

Thời Tuế cao một mét sáu lăm, còn An Đức chắc tầm một mét tám mấy, áp lực đè nặng.

Hơi thở của cậu ta nặng nề, ngón tay miết lên vết thương của Thời Tuế, bóp ra thêm vài giọt máu.

“Á!”