Tinh Tế Đệ Nhất Vườn Bách Thú

Chương 6

Khi Mộc Linh bị Ngụy Ly đánh thức, trong lòng cô đã trống rỗng, cô cũng không biết con chồn đuôi dài rời đi lúc nào, nhưng trong cánh tay vẫn còn chút hơi ấm.

Thấy hộp thuốc đã được mang tới, Mộc Linh nhìn xung quanh nhưng không thấy Hạng Biệt đâu.

“Anh Hạng đi dời xe rồi, chắc sợ kinh động tới Kỳ Lân nên đỗ xe khá xa,” Ngụy Ly giải thích.

Mộc Linh "ồ" hai tiếng, rồi mở hộp thuốc.

Ngụy Ly cầm đèn pin rọi giúp cô. Trong ánh sáng không quá sáng, Mộc Linh xem qua các loại thuốc trong hộp, không khỏi cảm thán: "Đầy đủ thật."

Thuốc thú y cơ bản đều có, Mộc Linh nghĩ rằng sau nửa năm vườn thú đóng cửa, thuốc men chắc sẽ ít ỏi hơn. Nhưng xem kỹ hạn sử dụng, tất cả đều là thuốc mới nhất.

Ngụy Ly cười hì hì: "Thuốc là do được tài trợ, tôi với anh Hạng làm gì có tiền mà mua nổi, thuốc đắt lắm."

Thuốc cho động vật đôi khi còn đắt hơn cả thuốc cho người.

Nhưng khi nghe Ngụy Ly nói "chúng tôi là hai kẻ nghèo rớt", Mộc Linh cảm thấy hơi bồn chồn.

Anh ta đang ám chỉ cô sao? Là đang ngầm nhắc khéo chuyện nợ nần? Có phải đang giục cô trả tiền không?

Mộc Linh thừa nhận rằng cô hiện giờ nhạy cảm với những chuyện liên quan đến tiền bạc...

Cô không dám nói gì thêm, liền vội vàng tiêm thuốc cho con hổ.

Hiệu quả thuốc sẽ phát huy sau khoảng một phút. Không lâu sau, tiếng động cơ xe vang lên, và Hạng Biệt đã trở lại với chiếc cáng.

Khi Mộc Linh xác nhận rằng có thể di chuyển con hổ, cô nhìn Hạng Biệt và Ngụy Ly khiêng Kỳ Lân lên cáng và đưa lên xe.

Chiếc xe mà Hạng Biệt lái là một chiếc xe cấp cứu địa hình. Tuy gọi là xe cấp cứu nhưng thực ra chỉ là một chiếc xe địa hình lớn, phần sau đã được cải tạo thành một cái l*иg.

Khi xuống núi, Hạng Biệt lái xe, Mộc Linh ngồi ghế phụ, còn Ngụy Ly ngồi trong l*иg với Kỳ Lân để trông chừng nó.

Con đường xuống núi vẫn gập ghềnh như trước, và từ phía sau, Ngụy Ly hỏi: "Anh Hạng, anh có nhớ vị trí của lưới chắn bị hỏng không? Ngày mai để tôi đi kiểm tra."

Mộc Linh cũng đã nghe Ngụy Ly kể, rằng có một chỗ lưới chắn bị rách, Kỳ Lân bị một con trăn từ rừng sâu ra tấn công. Mặc dù Kỳ Lân đã gϊếŧ được con trăn, nhưng nó cũng bị con trăn quật ngã, khiến lưng bị thương và chân sau bị cắn.

Hạng Biệt giữ tay lái, nói: "Tôi đã sửa rồi, nhưng chắc cũng không giữ được lâu."

Nghe vậy, Mộc Linh liền lên tiếng: "Người của công ty lưới chắn sẽ đến vào ngày mai, tôi đã đặt gói dịch vụ nâng cấp và bảo trì toàn diện. Giá là 99.999!"

Hạng Biệt: "..."

Anh ta liếc nhìn viện trưởng mới đang có vẻ lo lắng sợ bị hiểu lầm là không tận tâm, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Cảm ơn."

Mộc Linh thở phào, vội vã xua tay: "Cảm ơn gì chứ, đó là điều nên làm mà."

Ngụy Ly ở phía sau khen ngợi: "Viện trưởng thật là giỏi, hôm nay nếu không có viện trưởng, Kỳ Lân chắc khó qua khỏi."

Mộc Linh lại được khen, có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng hơi ưỡn ngực, trong lòng âm thầm tự hào.

Hạng Biệt nhận thấy điều đó, liếc nhìn cô một cái.

"Nhưng Kỳ Lân luôn sống ở khu vực bên trong, và không bao giờ uống nước ở con suối ngoài này. Tại sao lần này nó lại gặp con trăn ở đây? Lạ thật," Ngụy Ly lẩm bẩm.

Hạng Biệt hơi khựng lại, liếc nhìn Ngụy Ly qua gương chiếu hậu.

Ngụy Ly nhận thấy ánh mắt của Hạng Biệt qua gương, rồi ngớ người.

Anh Hạng vừa lắc đầu với anh sao?

Điều đó có nghĩa gì? Bảo anh đừng hỏi nữa à?

Mộc Linh tò mò hỏi theo: "Đúng rồi, tại sao Kỳ Lân lại ra ngoài này?"

Trước đó, Mộc Linh nghe Ngụy Ly nói rằng các loài thú dữ đều sống trong khu vực sâu bên trong.

Hạng Biệt quay vô lăng, nói bằng giọng bình thản: "Kỳ Lân không khỏe, đôi khi không nhận ra đường đi."

"Nó đi lạc ra ngoài à?" Mộc Linh nghe mà đau lòng: "Kỳ Lân nhà mình mới có tám tuổi mà đã bị mất trí sao? Thật tội nghiệp quá!"

Mộc Linh quyết định từ nay sẽ chăm sóc Kỳ Lân thật tốt, mà không nhận ra rằng Ngụy Ly và Hạng Biệt đã trao đổi ánh mắt, rồi cả hai im lặng.

Dù cho Kỳ Lân có bị mất trí, khả năng cảm nhận nguy hiểm của nó vẫn còn. Nó không thể tự mình đi ra ngoài. Chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho hành động của nó — bản năng.

Kỳ Lân từng là một chiến thú trước khi giải ngũ, và nó là một trong những chiến thú S cấp ưu tú nhất. Dù tinh thần không ổn định, thói quen đã được khắc sâu trong xương tủy của nó. Nếu phán đoán của Hạng Biệt là đúng, thì trên mình con trăn có mùi của dị thú. Kỳ Lân đã phát hiện ra mùi dị thú từ trong khu vực bên trong và đuổi theo con trăn ra ngoài.

Tuy nhiên, Hạng Biệt cũng đã kiểm tra xác con trăn và xác nhận rằng nó không phải là dị thú, nhưng rất có thể nó đã tiếp xúc với dị thú. Điều này có nghĩa là trong khu rừng sâu, cách Vườn thú Bicker chỉ một tấm lưới chắn, có sự xuất hiện của dị thú!

Hạng Biệt không để Ngụy Ly hỏi thêm vì không muốn làm viện trưởng mới bối rối. Trên đường xuống núi, anh đã báo cho quân đội đóng tại hành tinh Thần Vương.

Chuyện dị thú không phải là vấn đề mà những người bình thường như họ phải lo lắng, quân đội sẽ xử lý.

Khi họ trở lại khu dịch vụ, đã hơn chín giờ tối.

Mặc dù Mộc Linh mệt lử, nhưng cô vẫn theo Kỳ Lân vào trạm thú y và kiểm tra toàn diện cho nó.

Trạm thú y có đầy đủ thiết bị. Mộc Linh chụp vài tấm X-quang cho Kỳ Lân, rồi lấy mẫu máu để xét nghiệm. Trong lúc chờ kết quả, cô bật đèn lớn, cẩn thận kiểm tra kỹ lại toàn bộ cơ thể của Kỳ Lân. Quả nhiên, cô phát hiện thêm một vài vết thương nhỏ mà trước đó cô chưa thấy.

“Cộc cộc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Mộc Linh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạng Biệt đang đứng ở cửa.

Hạng Biệt nói: "Bữa tối đã xong rồi."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Mộc Linh có dịp nhìn kỹ gương mặt của Hạng Biệt dưới ánh sáng.

Phải thừa nhận rằng, anh ta trông thật đẹp trai.

Mộc Linh không phải là chưa từng gặp trai đẹp, trên mạng xã hội có đầy rẫy những người như vậy. Cô chỉ tò mò, với vẻ ngoài như thế, anh Hạng hoàn toàn có thể làm ngôi sao mạng để kiếm tiền cơ mà, tại sao lại chọn ở lại vườn thú sắp phá sản này làm nhân viên chăm sóc động vật?

Mộc Linh kéo khẩu trang xuống, cúi đầu tiếp tục dùng nhíp cầm bông bôi thuốc cho các vết thương nhỏ của Kỳ Lân, rồi nói: "Tôi ăn sau, để tôi làm nốt việc này đã."

Hạng Biệt bước tới, đứng bên cạnh cô, vuốt ve bộ lông xơ xác của Kỳ Lân.

Mộc Linh thuận miệng hỏi: "Anh Hạng này, tại sao thuốc ở đây lại được tài trợ?"

Đó là điều mà Ngụy Ly đã nói trước đó, rằng thuốc men trong vườn thú là được tài trợ. Giờ Mộc Linh nhạy cảm với mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc như một kẻ keo kiệt chưa từng nhìn thấy tiền!

Hạng Biệt đáp: "Một số chủ cũ của các con vật hy vọng rằng chúng sẽ được chăm sóc tốt ở đây, nên họ định kỳ quyên góp để cung cấp các loại thuốc cần thiết cho vườn thú."

Mộc Linh lập tức cảm động vô cùng: "Họ thật là những người tốt!"

Điều này đã tiết kiệm cho cô biết bao nhiêu tiền!!!

Bộ não nhỏ của Mộc Linh nhanh chóng hoạt động, cô ngay lập tức nghĩ ra một ý tưởng: "Hay là sau khi vườn bách thú mở cửa trở lại, chúng ta mời những người quyên góp đến tham quan miễn phí, coi như là lời cảm ơn vì sự ủng hộ của họ!"

Sau đó, cô sẽ khuyến khích những người hảo tâm này giới thiệu người thân bạn bè đến. Chẳng phải đó sẽ là một chiến lược quảng bá hiệu quả hay sao?

Mộc Linh mơ màng tưởng tượng đến viễn cảnh khách du lịch đông đúc, cảm thấy ánh sáng của chiến thắng đang bừng lên phía trước!

Hạng Biệt nhìn thấy viện trưởng mới tràn đầy nhiệt huyết như vậy, cuối cùng cũng không nỡ dội một gáo nước lạnh vào cô.

Mở cửa lại vườn thú thì dễ, nhưng kiếm lợi nhuận thì không đơn giản. Cho dù có mở cửa, khả năng lớn là họ sẽ lại tiếp tục thua lỗ như trước.

Nếu không giải quyết được vấn đề khách du lịch không thấy động vật, thì danh tiếng của vườn thú sẽ chỉ càng ngày càng tệ, giống như trước đây.

Kỳ Lân tỉnh lại vào lúc hơn năm giờ sáng hôm sau.

Vì sợ Kỳ Lân xảy ra chuyện trong đêm, Mộc Linh đã ở lại trạm thú y qua đêm.

Ngụy Ly vốn định thay cô trực đêm, nhưng Mộc Linh không đồng ý. Ngày mai người của công ty lưới chắn sẽ đến, Hạng Biệt và Ngụy Ly sẽ phải dẫn họ đi quanh núi, không thể để họ thức khuya. Còn cô thì có thể ngủ bù ban ngày mà.

Khi Kỳ Lân vừa tỉnh lại, nó bắt đầu giãy giụa.

Mộc Linh nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi bật dậy từ ghế sofa, chạy đến phòng bệnh.

Phòng bệnh của Kỳ Lân, nói là phòng bệnh nhưng thực ra chỉ là một cái l*иg sắt lớn. Bên trong l*иg có trải hai tấm chăn lớn để Kỳ Lân nằm cho êm.

Khi Mộc Linh đến cửa l*иg, cô thấy Kỳ Lân đang đi vòng quanh l*иg, dùng móng vuốt cào vào tường.

“Kỳ Lân, ngoan, đừng cào nữa, móng vuốt của em đang bị thương, nếu cứ cử động lung tung sẽ chảy máu đấy... Ấy chết, chảy máu thật rồi!”

Mộc Linh lo lắng, khuyên bảo thêm vài phút nhưng không có tác dụng. Cô đành mặc bộ đồ bảo hộ, cầm theo một cây kim gây mê rồi bước vào.

Khi con hổ phát hiện có người vào, mặc dù nó đang bị thương nặng, nhưng nó vẫn gầm gừ dữ tợn với Mộc Linh: "GRR!"

Khi gầm lên, thân hình nó căng cứng, và nhiều chỗ băng bó lập tức bắt đầu rỉ máu.

Mộc Linh sợ nó làm vỡ chỉ khâu, liền nghiêm túc ngăn lại: “Kỳ Lân, không được. Ngồi xuống!”

Tất nhiên con hổ sẽ không nghe lời cô. Nó cúi thấp người, chuẩn bị lao vào Mộc Linh bất cứ lúc nào.

Mộc Linh chống hông, không sợ chút nào: "Cứ việc lao vào! Cả cơ thể em là do chị cứu, chị còn không biết sức lực của em à? Bây giờ em đau khắp người, không có chút sức lực nào, đừng cố nữa!"

"Grrr... ư..." Kỳ Lân lại gầm lên một tiếng, nhưng gầm được nửa chừng, có lẽ nó đau quá, âm điệu đột nhiên thay đổi. Nó cúi đầu, thở hổn hển, rồi dùng mũi hất hất băng quấn trên vuốt của mình, muốn gỡ bỏ băng gạc.

“Kỳ Lân, không được.”

Mộc Linh tiến tới ngăn cản.

Ngay khi cô lại gần, Kỳ Lân lập tức lùi lại, nó nhe nanh, yếu ớt nhưng rất cứng rắn.

Mộc Linh thật sự thấy thương xót. Cô lợi dụng việc mình đang mặc đồ bảo hộ và cầm theo kim gây mê, cẩn thận ngồi xổm trước con hổ, đẩy miệng nó ra để ngăn nó cắn vuốt.

Kỳ Lân giận dữ, định cắn cô.

Nhưng ngay khi há miệng ra, nó đã bị Mộc Linh nhanh tay bóp miệng lại, buộc nó phải ngậm chặt.

Sau đó cô ghé sát lại, hôn lên mũi nó, dịu dàng nói: "Ngoan nào Kỳ Lân, sẽ không đau nữa đâu. Chúng ta ngồi xuống được không?"

Kỳ Lân thở mạnh qua mũi, tức giận trừng mắt nhìn cô.

Mộc Linh lại nhìn xuống vuốt của nó.

"Băng gạc bị lệch rồi, phải quấn lại."

Kỳ Lân vẫn căng cứng toàn thân. Dù không thể há miệng nhưng đôi mắt lạnh lùng của nó đang nhắm thẳng vào cổ họng Mộc Linh. Nó biết rõ, chỉ cần cắn vào đó là có thể gϊếŧ chết cô ta!

“Chị sắp quấn lại băng gạc cho em rồi, chị sẽ thả tay ra đấy, đừng cắn chị nhé. Mà cũng chẳng sao, dù em có cắn cũng không làm chị bị thương đâu. Nếu cắn thì chị tiêm thuốc mê vào em thôi.”

Mộc Linh thả tay ra khỏi miệng con hổ, nhưng nó vẫn đứng yên bất động trong tư thế cứng đơ.

Mộc Linh liền nâng vuốt của nó lên và thổi nhẹ vào vết thương — theo logic của loài người, thổi thổi sẽ đỡ đau.

Khi cô đang tháo băng gạc, Mộc Linh bỗng cảm thấy cổ mình nhồn nhột.

Cô quay đầu lại, mới nhận ra Kỳ Lân đang tò mò ngửi ngửi cổ cô. Nó nhắm mắt và hít hít mạnh hơn, cứ như thể muốn chui cả mũi vào cổ cô.

Mộc Linh ngạc nhiên: “Em đang làm gì vậy?”

Kỳ Lân ngửi thêm vài lần nữa, rồi đưa vuốt lên cào cào mũi, có vẻ như nó cảm thấy mũi mình có vấn đề.

Nhìn thấy biểu hiện của nó, Mộc Linh nghĩ ngợi một lúc rồi phì cười: "Có phải em đang nghĩ mũi em có mùi của chị không? Xin lỗi nhé, lúc trước chị đã hô hấp nhân tạo cho em bằng phương pháp miệng kề mũi, chắc trong mũi em còn sót nước bọt của chị."

Kỳ Lân ngơ ngác lắc đầu. Mùi này khiến nó không muốn tấn công, nhưng tại sao lại có mùi đó? Nó tiếp tục rúc vào ngửi Mộc Linh, rồi lè lưỡi liếʍ một cái.

Mộc Linh: "..."

Bộ quần áo của cô bị nó liếʍ ướt, cô vội vàng đẩy nó ra: “Ai nha, bẩn quá, đừng liếʍ nữa. Ngoan nào, chị kiểm tra vết thương của em đã. Ừ, Kỳ Lân nhà ta ngoan lắm, Kỳ Lân nghe lời nhất. Chị lại thơm em một cái, muaaaaa…”