Con hổ to lớn ngã xuống thật nặng nề, Mộc Linh thử kiểm tra nó và nhận ra nó đã hoàn toàn bất động.
Cô vội mở mắt nó ra, xác định tình trạng qua đồng tử.
Đồng tử chưa giãn ra, vẫn còn cứu được!
Mộc Linh nhanh chóng mở chân sau của con hổ, sờ vào mạch máu ở bên trong đùi nó và bắt đầu đếm nhịp tim.
Tim đập ngày càng yếu. Mộc Linh liền để con hổ nằm nghiêng, sau đó ấn vào phần sau khuỷu chân trước của nó.
Vị trí này là nơi cao nhất của l*иg ngực con hổ, nếu ấn ở đây, có thể thực hiện hồi sức tim cho nó.
Da và mỡ của con hổ quá dày, Mộc Linh phải dùng rất nhiều sức để có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tim của nó hoạt động.
Khi cô đang cố gắng hồi sức cho con hổ, ở đằng xa, con chồn đuôi dài đang run rẩy liếʍ sạch máu trên lông mình.
Cổ của nó bị cắn một lỗ, tuy không chí mạng nhưng máu vẫn đang chảy.
Nó rất sợ, muốn chạy trốn, nhưng khi thấy con người và con hổ ở đằng xa, nó lại không dám bỏ đi. Nó lo lắng kêu lên những tiếng "meo meo" khàn khàn, đầy cảnh giác và công kích.
Con chồn đuôi dài dường như nghĩ rằng Mộc Linh đang làm hại con hổ và cố gắng ngăn cô lại.
Mộc Linh chỉ có một phản ứng: "Câm miệng!"
Trời vốn đã nóng, mồ hôi đã đổ trên trán Mộc Linh, việc hồi sức tim cho con hổ tiêu tốn rất nhiều sức lực, con chồn lại liên tục kêu lên làm cô không thể đếm nhịp tim của con hổ.
Động vật nhận biết nguy hiểm qua giọng nói, mùi hương và hành động.
Tiếng hét của Mộc Linh khiến con chồn đuôi dài ngây người trong giây lát, sau đó đột nhiên nó trở nên ngoan ngoãn.
Con người lớn hơn con chồn rất nhiều lần, trước đó, con chồn nghĩ rằng Mộc Linh dễ bắt nạt, nên tỏ ra không khách sáo với cô. Nhưng giờ khi con thú hai chân này nổi giận, con chồn không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa. Nó quá hiểu rằng khi động vật săn mồi nổi giận, hậu quả sẽ là gì. Nó có thể chết, giống như khi nó vừa bị cắn...
Giờ con chồn sợ con người này.
Nó tìm một nhánh cây để ngồi và tiếp tục liếʍ bàn chân của mình, trên đó cũng đầy máu, dường như liếʍ mãi cũng không hết.
...
Con hổ vẫn không có dấu hiệu hồi phục, Mộc Linh nghiến răng, không còn cách nào khác — hô hấp nhân tạo!
Cô nhét lại lưỡi con hổ vào miệng nó, đóng kín miệng nó lại và thổi khí vào mũi nó.
Hô hấp nhân tạo qua mũi cũng là một phương pháp cấp cứu. Miệng con hổ quá lớn, Mộc Linh không thể che kín miệng nó bằng tay mình, nên cô cho hai hàm của nó khép lại rồi thổi hơi vào mũi.
Vừa thổi khí, Mộc Linh vừa sờ l*иg ngực của nó để chắc chắn rằng nó có phản ứng phập phồng.
Thân hình con hổ quá to, Mộc Linh cảm giác phổi của mình không đủ sức. Cô thổi hơi liên tục bốn, năm lần và mồ hôi trên người cô đã nhiều gấp đôi.
"Grừ!" Đúng lúc này, con chồn đuôi dài lại bắt đầu gầm gừ.
Mộc Linh không còn sức mà để ý đến nó nữa, cô tiếp tục hồi sức tim và hô hấp nhân tạo cho con hổ.
"Rắc..." Một chiếc ủng leo núi màu đen giẫm lên mấy cành cây khô.
Khi Hạng Biệt đến, anh nhìn thấy một cô gái gầy gò, mặc áo nhân viên vườn thú, đang quỳ trên mặt đất, hai má phồng lên, thổi khí vào mũi con hổ Kỳ Lân.
Vì bất ngờ, anh dừng bước.
Ngay sau đó, anh bước nhanh hơn về phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Mộc Linh ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông lạ mặt.
Người này có khuôn mặt sắc lạnh, dáng người cao lớn. Mộc Linh ngơ ngác trong giây lát, sau đó nhìn thấy logo của Vườn thú Bicker trên đồng phục tuần tra màu nâu của anh ta, cô lập tức hiểu ra, đây chắc hẳn là anh Hạng mà Ngụy Ly hay nhắc đến.
Chính là nhân viên còn lại của vườn thú — Hạng Biệt.
Hạng Biệt không nói chuyện với Mộc Linh. Anh cúi xuống, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Kỳ Lân.
Mộc Linh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục ấn tim cho con hổ và nói với người đàn ông: "Nó sắp chết rồi, tôi đang cấp cứu cho nó. Anh có thể lấy thuốc không? "Benzyl Morton " và "Amethys" đều được, loại dạng tiêm ấy."
Người đàn ông nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen của anh có những cảm xúc sâu thẳm. Anh không hỏi danh tính của cô gái, vì câu trả lời đã quá rõ ràng. Ngoài anh và Ngụy Ly, người duy nhất có thể xuất hiện ở đây là viện trưởng mới.
Hạng Biệt nói: ""Benzyl Morton" và "Amethys" chỉ có ở khu dịch vụ, nhưng trên xe có hộp cấp cứu, cần không?"
Mộc Linh nghĩ trong hộp cấp cứu chắc chỉ có thuốc bôi ngoài, nhưng có thể sẽ có thuốc giải độc, vì trong rừng đầy rẫy rắn rết và côn trùng. Động vật bị ngộ độc là chuyện bình thường, nên cô nói: "Cần!"
Hạng Biệt đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía xe địa hình cách đó không xa.
Chưa đầy nửa phút sau, anh đã quay lại với chiếc hộp cứu thương, đặt nó bên cạnh Mộc Linh.
"Liệu có cứu được không?" Người đàn ông đột nhiên hỏi.
Mộc Linh thổi khí đến mức mặt đỏ bừng, tranh thủ lúc hít thở cô trả lời: "Tôi không biết."
Cô thực sự không biết, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hạng Biệt im lặng nhìn cô một lát, sau đó đứng dậy và lái chiếc xe địa hình đi.
Mộc Linh thực hiện hô hấp nhân tạo và hồi sức tim hơn bảy phút thì cuối cùng cảm nhận được con hổ đã bắt đầu tự thở .
Chân sau của con hổ giật nhẹ một cái, dù chỉ là co thắt cơ học, nhưng ít nhất nó đã có phản ứng. Hơi thở của nó cũng dần trở nên ổn định hơn.
Mộc Linh ngồi bệt xuống đất, trái tim như treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng hạ xuống!
Cuối cùng cô cũng cứu được nó!
Quần áo trên người đã ướt sũng, nhưng Mộc Linh không quan tâm. Cô mở hộp cấp cứu ra và bắt đầu kiểm tra thuốc bên trong.
Dù không chuyên về thuốc cho động vật, nhưng vì nghiên cứu dược, Mộc Linh vẫn có thể dựa vào hướng dẫn để xác định thành phần chính. Bên trong hộp có thuốc giải độc. Cô biết con hổ bị rắn độc cắn, vì vết cắn và răng rắn vẫn còn hằn rõ. Cô nhanh chóng tìm ra loại thuốc phù hợp nhất, tăng gấp ba liều lượng, tiêm toàn bộ ba lọ thuốc cho con hổ.
Sau khi tiêm xong, Mộc Linh tiếp tục quan sát các triệu chứng khác của con hổ. Khắp người nó đầy vết thương, ngoài vết thương mới ở lưng và đùi, nó còn có rất nhiều vết thương cũ.
Chân sau bên trái của nó bị gãy và lành lại một cách méo mó, chưa kể đến những vết sẹo lớn nhỏ ở khắp người. Vì nhiều vết sẹo mà nhiều vùng da đã không còn mọc lông, tạo thành từng mảng lông trụi lủi. Nhìn từ xa, có thể trông nó vẫn oai phong lẫm liệt, nhưng nhìn gần lại thì giống một con hổ hoang.
"Sao mà tự làm mình thê thảm thế này?"
Mộc Linh kinh ngạc. Đây chẳng phải là hổ của vườn thú sao? Tại sao trông nó còn thảm hơn cả hổ hoang?
Cô lấy khăn lau sạch máu ở những vết thương nghiêm trọng nhất, cuối cùng cũng thấy rõ vết thương lớn nhất trên lưng con hổ.
Vết thương này có lẽ là do va đập, bên cạnh còn có một vết bầm lớn. Có thể trong một trận chiến với loài động vật khác, nó đã bị hất văng ra, lưng đập vào tảng đá, khiến da thịt bị rách toạc, tạo thành một vết thương sâu và rộng.
Vì vết thương nằm ở lưng nên con hổ không thể tự liếʍ, nhưng khi di chuyển, cơ bắp lại liên tục tác động lên vết thương, khiến vết thương không thể lành, máu không thể đông lại và cứ chảy mãi.
Con hổ ngất xỉu vì bị trúng độc, cơ thể bị suy yếu và mất máu quá nhiều.
"Ngươi hẳn là gặp nhiều tai nạn a."
Mộc Linh thương xót vỗ vỗ đầu con hổ, rồi đeo găng tay y tế, lấy kim chỉ trong hộp cứu thương và bắt đầu khâu vết thương trên lưng cho con hổ sau khi đã khử trùng.
Cô khâu rất cẩn thận, vừa khâu vừa lau máu. Khi gần xong, từ xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mộc Linh nghĩ Hạng Biệt đã quay lại, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy đó là Ngụy Ly.
Cũng đúng, khu dịch vụ ở xa, Hạng Biệt không thể về nhanh như vậy.
"Chuyện quái gì đang xảy ra đây vậy!" Ngụy Ly vừa quay lại đã sốc.
Viện trưởng mới biến mất, chiếc xe địa hình cũng không còn đâu. Anh còn tưởng viện trưởng tự lái xe đi mất. Sau đó, nghe thấy động tĩnh ở phía này, anh chạy đến và thấy Kỳ Lân nằm bất động trên mặt đất, còn viện trưởng ngồi cạnh nó.
"Cái này là..."
Ngụy Ly vội bước lên trước, thấy Kỳ Lân bị thương nặng đến mức này, tim anh đau thắt lại, nhanh chóng quỳ xuống sờ vào nó: "Nó bị làm sao vậy!"
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Mộc Linh vội trấn an Ngụy Ly, sợ anh nghĩ rằng cô đã làm con hổ bị thương nặng, cô nhanh chóng giải thích mọi chuyện đã xảy ra và nói: "Anh Hạng..."
Do dự một lúc, Mộc Linh vẫn gọi theo cách mà Ngụy Ly gọi — "Anh Hạng."
"Anh Hạng đã về lấy thuốc rồi. Trước khi tiêm thuốc đặc trị, tạm thời không thể di chuyển nó, cứ để nó nằm đó đã. Nhưng này, anh Ngụy, tại sao con hổ này bị thương nhiều như vậy? Nhìn xem, chân sau của nó còn bị gãy xương và lành lại một cách méo mó."
Ngụy Ly đau lòng nhìn chân sau của Kỳ Lân, thì thầm: "Kỳ Lân quá nhạy cảm, không cho ai lại gần nên chúng tôi không thể chữa trị cho nó."
Mộc Linh ngạc nhiên, nhìn xuống khẩu súng gây mê bên hông của Ngụy Ly: "Không thể dùng súng gây mê à?"
Trong vườn thú, khi cần điều trị động vật lớn, thông thường họ sẽ bắn thuốc mê rồi mới mang đi chữa trị.
Ngụy Ly cười khổ: "Lần đầu tiên bị thương, chúng tôi đã bắn thuốc mê cho nó, từ đó trở đi nó biết rồi, tinh khôn lắm. Nó có thể ngửi thấy mùi của chúng tôi từ xa cả chục dặm và chạy mất trước khi chúng tôi lại gần."
Mộc Linh nghĩ con hổ này thật tinh ranh. Không được! Đây là tài sản của vườn thú, không thể để nó tự sinh tự diệt được!
Mộc Linh nghiêm nghị nói: "Không sao, lần này chúng ta đã bắt được nó. Để xem nó còn chạy đi đâu! Chúng ta nhất định phải chữa trị hết cho nó, để nó biết tay con người chúng ta lợi hại thế nào!"
Ngụy Ly bật cười, nhìn Mộc Linh. Anh định nói rằng Kỳ Lân là một chiến thú S cấp đã giải ngũ, nó sẽ không cho phép mình bị nhốt trong l*иg khi còn tỉnh táo, nếu không nó sẽ tự hủy hoại bản thân. Nhưng hiện tại Kỳ Lân vẫn đang bất tỉnh, nên Ngụy Ly không nói gì thêm. Anh nghĩ cứ chữa được gì thì chữa đã.
Mộc Linh nhanh chóng hoàn thành việc khâu vết thương trên lưng con hổ, Ngụy Ly ngạc nhiên nói: "Tôi không biết viện trưởng còn có tài khâu vết thương đấy!"
Mộc Linh hơi ngại: "Chỉ là kỹ năng bình thường thôi, mà tôi khâu cũng hơi lệch."
Ngụy Ly nói: "Quan trọng là viện trưởng còn học thú y nữa, điều đó chứng tỏ cô rất tâm huyết với vườn thú."
Mộc Linh định nói rằng cô vốn học y dược, khâu vết thương cũng chỉ là kỹ năng cơ bản. Nhưng nghĩ lại, thú y đúng là thứ cô tự học, nên cô mỉm cười nhận lời khen của Ngụy Ly, rồi ngẩng cao đầu tự hào nói: "Tôi còn có thể biểu diễn lần nữa! Anh có muốn xem không!"
Ngụy Ly: "..."
Đôi mắt đen láy của Mộc Linh nhanh chóng khóa mục tiêu vào con chồn đuôi dài đang đứng trên cành cây gần đó. Cô tháo găng tay, hạ giọng nói: "Con chồn đuôi dài kia cũng bị thương, anh Ngụy, chúng ta hợp tác, bắt nó lại để tôi khâu cho nó một mũi nữa!"
Ngụy Ly liền nhìn về phía con chồn đuôi dài không hiểu chuyện đời, vẫn đang liếʍ lông của nó. Anh cũng hạ giọng nói: "Được, tôi sẽ vòng ra phía sau và giữ chặt lưng nó."
Mộc Linh nói: "Còn tôi sẽ chặn miệng nó từ phía trước."
Hai người lén lút bàn bạc, trông chẳng khác gì một tổ chức ngầm đang phối hợp với nhau.
Sau khi vạch ra kế hoạch bắt giữ, Ngụy Ly liền lẻn ra phía sau cây, giả vờ là mình chỉ đang đi ngang qua, không có ý định lại gần con chồn.
Mộc Linh cũng đứng dậy, giả vờ vươn vai, từ từ tiến lại gần cái cây.
Vì bị thương và kiệt sức, con chồn không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần. Nó thấy cả hai người nhưng không nghĩ rằng họ đang nhắm vào mình, nên vẫn ngồi yên trên cành cây.
Cho đến khi Mộc Linh ra lệnh: "Hành động!"
"Meo!!!!" Trong rừng rậm tối tăm, tiếng kêu thảm thiết của con chồn hòa cùng tiếng la hét luống cuống của hai con người khiến những con chim trên cành hoảng hốt bay tán loạn.
Hai giờ sau, Hạng Biệt dừng xe, cầm hộp thuốc và vội vã bước vào rừng cây.
Vừa đến gần, anh liền sững lại.
Lúc này trời đã tối, nhưng với đôi mắt tinh tường, Hạng Biệt không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn rõ tình hình trước mắt.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những tán cây chiếu xuống. Ở khoảng trống phía dưới, cô gái mặc chiếc áo màu xanh dương đang tựa lưng vào một thân cây bên cạnh con hổ to lớn, đầu nghiêng sang một bên, ngủ say sưa. Trong lòng cô còn ôm một con chồn đuôi dài đã được băng bó, con chồn cuộn tròn trong cánh tay cô, cằm tựa lên cánh tay cô mà ngủ...
Đột nhiên, dường như nghe thấy tiếng người đến gần, con chồn mở to mắt. Đôi mắt thú màu xanh lá của nó sáng rực lên trong bóng đêm, chiếu thẳng về phía Hạng Biệt.
"Anh Hạng."
Một giọng nói nhỏ vang lên từ trên cao.
Hạng Biệt ngẩng đầu lên, thấy Ngụy Ly nhảy xuống từ một cành cây.
Ngụy Ly cười và nhìn về phía cô gái cùng con hổ, con chồn đang ngủ say, anh nói khẽ: "Viện trưởng mới của chúng ta giỏi thật, mới đến có một ngày mà đã cứu được Kỳ Lân, còn thu phục luôn cả con chồn đuôi dài. Lúc nó được khâu còn sống dở chết dở, thế mà giờ nó còn chịu ngủ trong vòng tay của viện trưởng nữa. Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng không tin nổi!"
Hạng Biệt nhìn về phía cô gái đang ngủ kia một lúc, rồi hỏi: "Kỳ Lân ổn chưa?"
Ngụy Ly đáp: "Vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm, còn đang đợi thuốc của anh."
Hạng Biệt đưa hộp thuốc cho Ngụy Ly: "Tiêm thuốc đi, tôi sẽ lái xe."
"À đúng rồi." Hạng Biệt dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn đang say ngủ: "Tí nữa nhớ gọi cho đại tá Wahl bảo anh ta tự mình cảm ơn viện trưởng mới.