Gả Cho Chàng Cẩm Y Vệ

Chương 5: Xem ta đập vỡ mặt ngươi, cho ngươi nát mặt

Người ta thường nói, con nhà nghèo sớm biết lo toan. Nhà càng nghèo đi, Vân Ánh Kiều càng bận rộn lo miếng ăn, đến mức không còn thời gian cảm thán cho thân thế mình. Giống như mọi khi, nàng lại khuyên nhủ cha vài câu, sau đó đứng dậy mang chiếc đĩa nhỏ đựng bánh trở về bếp.

Chiếc đĩa này được chế tác rất tinh xảo, vừa đi nàng vừa ngắm, lòng thầm nghĩ: "Chiếc đĩa này e là trị giá vài trăm đồng tiền, phải cẩn thận một chút, nhất định không được làm vỡ."

"Đông!"

Đúng lúc đó, một nha hoàn tầm tuổi nàng nhảy ra từ góc đường, làm mặt hề dọa nàng. Vân Ánh Kiều giật mình suýt làm rơi chiếc đĩa. Nha hoàn thấy nàng bị dọa sợ, cười ha hả:

"Mặt tái mét rồi, gan nhỏ quá đi!"

"Giỏi lắm, dám dọa ta?" Vân Ánh Kiều giơ chiếc đĩa lên làm bộ sẽ ném vào đầu nha hoàn:

"Xem ta đập vỡ mặt ngươi, cho ngươi nát mặt."

Nha hoàn vội lùi lại một bước, giơ cánh tay lên che mặt:

"Vân cô nương thật không biết đùa, ta chỉ trêu cô thôi, sao lại coi như thật thế?"

Không thấy chiếc đĩa ném qua, nàng ta lén lút nhìn trộm, thấy Vân Ánh Kiều khoanh tay cười khanh khách.

"Haha, cô dọa ta, ta cũng dọa lại cô! Xem như hòa rồi nhé."

Ánh Kiều cười nói, rồi thẳng lưng bước tiếp. Nha hoàn vội cản lại:

"Vân cô nương, đi chậm chút đã, ta có chuyện muốn nói. Cô không nhận ra ta sao?"

Mấy ngày nay, trong phủ lớn nhỏ các nha hoàn, nàng cũng đã gặp qua vài người, nhưng trước mặt thì thật lạ lẫm:

"... Trông lạ quá..."

"Ta là Phương Nhi, nha hoàn của Tam thiếu gia, thiếu gia bảo ta đến xem cô có thiếu thứ gì không?"

Ánh Kiều bật cười:

"Vừa nãy bị tỷ dọa một phen, giờ chỉ thiếu mỗi... lá gan thôi."

"Quả nhiên tiểu thư nhà đọc sách có khác, nói câu nào cũng chọc người ta không đỡ được."

Phương Nhi làm ra vẻ nghiêm trang cúi đầu hành lễ:

"Muội muội tốt, vừa rồi là ta thất lễ, cô đừng giận nhé. Nếu cô không thiếu gì, vậy đi theo ta một chuyến, tới trả lời Tam thiếu gia đi."

Tam thiếu gia đúng là ân nhân của cha con họ, đã cưu mang, cho ăn cho ở.

Ánh Kiều cầm chiếc đĩa trong tay lắc lắc:

"Tỷ cũng thấy đấy, ta phải đem đĩa này trả về phòng bếp đã, mới có thể đi cùng tỷ. Hay tỷ cứ về trước, nói với Tam thiếu gia rằng ta sẽ tới ngay, không để ngài đợi lâu."

Phương Nhi định giật lấy đĩa:

"Để ta đi trả, cô cứ đến gặp thiếu gia đi. Ngài đang ngồi trong tiểu đình bên hồ, hỏi ai cũng biết đường."

Ánh Kiều đáp:

"Ta không tiện một mình vào nội viện, vẫn mong tỷ đưa đi. Tỷ đợi ta một chút, ta chạy tới nhà bếp trả đĩa rồi quay lại ngay."

Nói rồi, nàng chạy như bay, thẳng hướng phòng bếp.

Phương Nhi dựa lưng vào cột hành lang, nhìn theo bóng nàng rời đi, khẽ bĩu môi:

"Một đóa phù dung còn tươi rói, sắp rơi xuống bùn mà không hay biết."

Ánh Kiều vốn rất có thiện cảm với Tam thiếu gia. Khi cha con nàng lâm cảnh đường cùng, chính hắn đã cưu mang họ trong phủ, cho ăn uống chu đáo. Dù cha nàng không có ý ở lâu, nhưng nàng vẫn ghi nhớ ân tình của hắn, chưa từng dám quên.

Trên đường đi, Phương Nhi khoác tay nàng rất chặt, như sợ nàng chạy mất, vừa dẫn vừa giới thiệu từng khu vực trong hậu viện.

Ánh Kiều không thích thân thiết quá mức, nhẹ nhàng nói:

"Tỷ tỷ ơi, tay tỷ sắp kéo rách tay áo của ta rồi."

Phương Nhi bèn thả tay ra, giọng hơi hậm hực:

"Cô là con nhà đọc sách, không thích thân cận với người như ta, ta hiểu mà."

"Tỷ oan cho ta rồi, tỷ là đại nha hoàn thân cận bên Tam thiếu gia, địa vị còn hơn cả tiểu thư nhà bình thường. Cha ta chỉ là một tú tài, được làm bạn với tỷ chính là điều ta mong còn không được."

Nghe vậy, Phương Nhi liếc nàng một cái, lại khoác tay nàng lần nữa, nhưng động tác còn thân mật hơn, khiến nàng thấy không thoải mái chút nào. Trò chuyện một hồi, hai người đã đến tiểu đình nghỉ ngơi của Tam thiếu gia.