Trợ lý dừng lại, đứng yên chờ chỉ thị của hắn.
Phương Thanh Trì nói: "Để lại bản lý lịch này."
Hắn đồng ý làm theo lời 027.
027: "Đang truyền tải cốt truyện... Hệ thống 027, tận tâm phục vụ ngài."
Thế giới mà Phương Thanh Trì đang ở chính là một cuốn sách tên Lâu Ngày Tái Ngộ, thuộc thể loại gương vỡ lại lành, cường thủ đoạt hào.
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết chính là người đã nộp hồ sơ lý lịch, Vạn Chiêu, và cháu của Phương Thanh Trì, Phương Dĩ.
Vạn Chiêu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được bà nội nuôi dưỡng. Khi học cấp ba, cậu ta và Phương Dĩ học cùng lớp. Phương Dĩ bắt đầu theo đuổi Vạn Chiêu một cách mãnh liệt, và sau một học kỳ, hai người đã trở thành một cặp.
Phương Dĩ cậy nhà mình có chút tiền tài và thế lực, thường hay ngang tàng trong trường học, thích tranh giành, đấu đá đánh nhau. Một lần, cậu ta có xích mích với đám lưu manh bên ngoài trường rồi lỡ tay dùng gạch đập vỡ đầu một kẻ trong đám đó.
Nhà họ Phương lập tức nhốn nháo cả lên. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, những hành vi của Phương Dĩ tại trường học cùng với việc cậu ta là người đồng tính đã làm bùng nổ một trận sóng gió lớn trong gia đình.
Tuy nhiên, dù con trai mình có thế nào đi nữa, nhà họ Phương cũng không thể để cậu ta gánh tội gϊếŧ người làm hủy hoại tương lai được. Vì vậy, sau khi dàn xếp, nhà họ Phương đã để Vạn Chiêu, người cũng có mặt tại hiện trường lúc đó chịu tội thay, rồi nhanh chóng gửi Phương Dĩ ra nước ngoài du học, nhờ Phương Thanh Trì chăm sóc.
Vạn Chiêu đã phải ngồi tù bảy năm. Trong suốt thời gian đó, Phương Dĩ vì bị áp lực từ gia đình và nỗi sợ hãi trong lòng, có thể cũng vì cảm giác tội lỗi đối với Vạn Chiêu, đã không đến thăm cậu ta một lần nào.
Bảy năm sau, cha của Phương Dĩ, Phương Thanh, cũng qua đời vì tai nạn xe hơi. Phương Thanh Trì và Phương Dĩ trở về nước, sau khi dự tang lễ, Phương Dĩ lại quay về nước ngoài. Trong khi đó, Phương Thanh Trì ở lại trong nước tiếp quản tài sản mà anh trai Phương Thanh để lại.
Không lâu sau, Phương Thanh Trì phát hiện mình mắc ung thư dạ dày, chỉ còn chưa đầy một năm để sống, nên vội gọi Phương Dĩ trở về nước.
Đồng thời, Vạn Chiêu cũng giả mạo lý lịch, mua bằng giả và gia nhập Tập đoàn Phương Thị, trở thành tài xế riêng của Phương Thanh Trì. Hai người gặp lại nhau vào ngày đầu tiên Phương Dĩ trở về.
Phương Dĩ không thể quên được Vạn Chiêu, từ đó câu chuyện Lâu Ngày Tái Ngộ bắt đầu. Với đủ loại biện pháp từ ép buộc đến ngọt ngào, Phương Dĩ dần dần làm tan chảy trái tim băng giá của Vạn Chiêu. Kết cục, hai người đứng trên đỉnh cao của Tập đoàn Phương Thị, nhìn xuống toàn cảnh thành phố lung linh ánh đèn.
Còn Phương Thanh Trì phải đóng vai phản diện, một người trưởng bối phong kiến, phản đối mối quan hệ đồng tính của Phương Dĩ. Cuối cùng, trong những nỗ lực của hai nhân vật chính, trước khi qua đời, Phương Thanh Trì để lại một lời chúc phúc, giúp Phương Dĩ không còn cảm thấy tội lỗi với mình và tình yêu của hai người được sự công nhận từ trưởng bối.
Phương Thanh Trì rút bản lý lịch của Vạn Chiêu từ trong năm bản hồ sơ đã xem ra.
Lý lịch được làm giả khá tốt, các bước kiểm tra lý lịch ban đầu có thể qua được. Điều này chứng tỏ Vạn Chiêu đã xử lý rất kỹ lưỡng, dành không ít thời gian và công sức cho việc này.
Phương Thanh Trì đã ra nước ngoài học từ năm 18 tuổi, không biết những chuyện xảy ra trong nước. Trước đây, hắn còn thắc mắc tại sao anh trai mình lại chấp nhận gửi cậu con trai yêu quý của mình đi du học xa xôi như vậy. Giờ thì hắn đã hiểu, hóa ra là vì chuyện như vậy.
Phương Thanh Trì cần gấp tài xế, vì vậy Vạn Chiêu được nhận việc ngay sau ba ngày.
Khi trợ lý Lâm Bồi vội vàng đến, Phương Thanh Trì đang cắt tỉa cành hoa trong nhà kính.
Nhiệt độ vẫn còn lạnh, những bông hoa quý giá không chịu được rét nên phải được bảo vệ bằng nhà kính.
Phương Thanh Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài thoải mái, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt và cơ thể của hắn, tạo nên một vẻ ngoài đầy dịu dàng và lãng mạn.
“Phương tổng, thiếu gia Phương Dĩ sẽ đáp chuyến bay lúc ba giờ chiều, ngài có muốn đến đón cậu ấy không?”
Phương Thanh Trì không quay đầu lại: “Xe đã chuẩn bị chưa?”
“Đã chuẩn bị rồi ạ.”
Phương Thanh Trì đứng dậy: “Cậu về trước đi.”
Người không hiểu Phương Thanh Trì, nhìn lần đầu có thể bị vẻ ngoài lạnh lùng của hắn đánh lừa. Nhưng với tư cách là trợ lý thân cận của Phương Thanh Trì, Lâm Bồi biết rất rõ tính cách cầu toàn của hắn, nên khi có tài xế mới nhận việc, Lâm Bồi ngay lập tức báo cáo lại mà không cần đợi lệnh.
Cùng lúc đó, trong đầu Phương Thanh Trì vang lên tiếng của hệ thống.
“Nhiệm vụ cốt truyện đầu tiên: Gặp lại. Xin ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đưa Vạn Chiêu đến sân bay đón Phương Dĩ.”
Phương Thanh Trì khẽ nhướn mày, khó tưởng tượng nổi vậy mà có lúc mình phải làm cái bóng đèn như này.
Do vừa cắt tỉa cành hoa, cổ tay áo sơ mi mà Phương Thanh Trì định mặc ra ngoài bị dính một chút bùn hoa, kích cỡ không lớn hơn mặt cắt ngang của cành hoa. Khi nhìn thấy vết bẩn lúc gấp tay áo, hắn lập tức dừng bước.
Hắn nhìn về phía nơi đáng lẽ mình phải đến, sau đó không do dự một giây nào, quay lại biệt thự và thay một chiếc áo sơ mi y hệt.
Vạn Chiêu một lần nữa bật điện thoại lên, trên màn hình hiển thị 14:23.
Ngày đầu tiên nhận việc, cậu được thông báo phải đi đón máy bay cho chủ tịch, chuyến bay hạ cánh lúc 3 giờ. Bây giờ đã là 2:23, nếu không kẹt xe, bản đồ điện thoại hiển thị thời gian di chuyển toàn bộ là 32 phút. Tuy nhiên, tình trạng giao thông trong thành phố rõ ràng khiến việc tính toán thời gian trở nên khó khăn hơn.
Vạn Chiêu không đến muộn, cậu đã đợi ở đây bốn mươi phút. Trước khi làm việc, trong suy nghĩ của cậu, chủ tịch của những tập đoàn lớn như vậy chắc chắn sẽ rất tuân thủ giờ giấc. Tuy nhiên, ngày đầu tiên đi làm, việc vị chủ tịch này đến trễ đã làm thay đổi nhận thức của cậu.
Đến 14:51, cổng biệt thự cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, suýt chút nữa đã muộn hơn thời gian họ đáng lẽ phải đến sân bay.
Vạn Chiêu cũng nhìn thấy chủ tịch của mình, vị tổng tài của Tập đoàn Phương thị, người được đồn đại là ma vương mặt lạnh – Phương Thanh Trì.
Khác với bức ảnh nửa người trên mạng với phong thái tinh anh và sắc sảo, khi không đi làm, Phương tổng mặc một bộ đồ thoải mái với áo sơ mi và quần dài. Mái tóc mềm mại rủ xuống, đuôi mắt hơi cụp, mũi cao, cả người toát lên vẻ lạnh lùng. Vạn Chiêu suýt nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy ánh trăng giữa ban ngày.
Cậu không dám nhìn thêm, theo buổi huấn luyện gấp rút trước đó, cúi nhẹ người mở cửa xe Bentley cho hắn ta.
Lúc này, Vạn Chiêu nghĩ rằng người cao ngạo và coi thường mọi thứ như Phương Thanh Trì chắc hẳn cũng đang thầm quan sát mình.
Mái tóc cắt ngắn, đôi môi mỏng, ánh mắt chứa chút hung dữ không che giấu được, nhưng đôi mắt tròn khiến cậu có thể dễ dàng giả vờ ngây thơ.
Nếu Phương Thanh Trì không biết trước từ hệ thống rằng Vạn Chiêu đã ngồi tù bảy năm, có lẽ hắn cũng không thể nhận ra nét hung hãn ẩn sâu trong cậu.
Phương Thanh Trì: “Đây là nhân vật thụ chính?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Phương Thanh Trì hơi nhướn mày: “Trông hung dữ quá, ta hơi sợ thì sao đây?”
Hệ thống: “Xin ký chủ yên tâm, nhân vật thụ tính cách ôn hòa, sẽ không làm tổn thương ngài đâu.”
Thật sao?
Phương Thanh Trì không bước theo động tác của Vạn Chiêu vào xe, mà nghiêng chân, giày da giẫm lên chân của Vạn Chiêu.
Vạn Chiêu: "..."
Hệ thống: !