Đã nhìn thấy hung thủ
Edit: Phụng
Ngay khi bà Thẩm nói câu “kiếm một cô vợ làm cảnh sát”, tất cả mọi người, bao gồm cả bà Thẩm và ông Thẩm, đều không kiềm được mà quay sang quan sát sắc mặt của Thẩm Hoài, muốn xem thái độ của anh như thế nào.
Dù sao thì từ thái độ của Thẩm Hoài cũng có thể đoán được phần nào tình trạng tình cảm hiện tại của anh. Nếu anh đã có người yêu mà người đó không phải là cảnh sát, chắc hẳn anh sẽ tỏ ra hơi khó chịu và có thể đùa rằng: “Bà không thích cháu dâu làm nghề này à?”
Nhưng tiếc thay...
Thẩm Hoài đặt bát đũa xuống, cười tươi: “Thế thì bà giới thiệu cho cháu đi, ngày nào cháu cũng chỉ gặp cảnh sát hoặc vong linh, làm gì mà tìm được người yêu chứ!”
Bà Thẩm và ông Thẩm nhìn nhau, đồng loạt thở dài.
Xong rồi, xem ra con trai vẫn chưa mở lòng, kế hoạch cưới vợ trong năm nay có lẽ phải hoãn lại.
“Bà làm sao mà tìm cho con được, chuyện đời con phải tự lo chứ.” Bà Thẩm tiếp tục ăn cơm, không nói thêm gì nữa. Bà lớn tuổi rồi, cũng không hiểu được sở thích của lớp trẻ ngày nay, thôi thì cứ để bọn trẻ tự tìm.
Bà nghĩ, sau này nếu có vấn đề trong chuyện tình cảm, thì đó cũng là do chúng tự chọn nhau, không phải do gia đình ép buộc.
Sau bữa cơm, Chu Đảng và mọi người chuẩn bị quay lại trung tâm thành phố. Thẩm Hoài suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi theo, vì mấy ngày nay anh chưa quay lại Trạm Vong Linh ở phố Lưu Lão, chắc chắn sẽ phải vận chuyển vài chuyến vong linh.
Tất nhiên, mục đích chính của anh là kiểm tra xem liệu có vong linh của Lý Xuân Oa ở trạm không. Nếu cô bé biết kẻ đã sát hại mình, có lẽ sẽ cung cấp một manh mối nào đó cho vụ án.
Anh cũng muốn xác định xem người đàn ông trung niên ở bệnh viện có liên quan đến vụ án hay không, và liệu cái chết của Lý Xuân Oa có liên hệ gì với Ôn Noãn.
Bà Thẩm cũng không ngăn cản anh, con cái lớn rồi cũng nên tự quyết định.
Trên đường đi, Chu Đảng lái xe, Thẩm Hoài ngồi ghế phụ, còn cảnh sát Tiểu Triệu ngồi ở ghế sau đã ngủ thϊếp đi, ngáy đều đều. Trong tiếng ngáy và ánh đèn xe chiếu sáng con đường đêm tối, Chu Đảng không kìm được mà thử thăm dò.
Anh hỏi dò: “Gia đình cậu bắt đầu thử thăm dò chuyện tình cảm của cậu rồi đấy. Nói thật, quen nhau lâu vậy mà tôi vẫn chưa biết cậu thích kiểu người thế nào.”
Thẩm Hoài nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu cũng không rõ hình mẫu lý tưởng của mình, nhưng khi đang nghĩ ngợi, anh vô thức ngước lên nhìn Chu Đảng, thấy yết hầu của anh ấy chuyển động lên xuống, trông có vẻ... hơi quan tâm.
“Sao nghe câu hỏi này quen quá, hình như trước đây cậu cũng hỏi rồi thì phải.”
Thẩm Hoài chỉ nói bâng quơ, nhưng không biết rằng người bên cạnh đang tim đập thình thịch.
“Vẫn chưa rõ,” Thẩm Hoài đùa, “Có khi cả đời tôi cũng chẳng tìm được ai.”
Chu Đảng không biết nên vui hay buồn, đành nói theo: “Tôi cũng không tìm được, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Được đấy, đến lúc đó hai ta ghép thành một cặp cho xong.” Thẩm Hoài không suy nghĩ nhiều, cười nói đùa một câu, rồi lại lẩm bẩm, “Sao chúng ta điều kiện tốt thế này mà không tìm được người yêu nhỉ.”
Không biết từ lúc nào tiếng ngáy phía sau đã dừng, cảnh sát Tiểu Triệu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn vạt áo: Chết thật, tôi mới là người độc thân thực sự đây.
--
Thẩm Hoài vốn định đi một mình đến Trạm Vong Linh ở phố Lưu Lão, vì dù sao thì Chu Đảng cũng không thể lên xe buýt vong linh. Nhưng vì anh ấy kiên quyết muốn đến, Thẩm Hoài đành đồng ý.
Khi anh lái chiếc xe buýt vong linh, nhấn ga và lao vυ't đi, từ xa phía sau là một chiếc xe màu đen nhỏ theo sát. Cả hai đều đeo tai nghe Bluetooth, thỉnh thoảng hỏi nhau vài câu để xác định tuyến đường.
Đến hai giờ sáng, trên đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe phóng qua, Thẩm Hoài đạp ga phóng như bay cảm thấy rất thích thú, còn Chu Đảng thì đang lái với tốc độ chuẩn 110 km/h, hai xe cách nhau khá xa.
Điều đáng tiếc là Chu Đảng không thể nhìn thấy chiếc xe buýt vong linh, nên anh cũng không rõ khoảng cách giữa hai người.
Khi Thẩm Hoài đến trạm vong linh ở phố Lưu Lão và thông báo, Chu Đảng còn cách trạm khoảng mười phút.
“Cậu phóng xe à?” Tai nghe Bluetooth vang lên giọng nói điềm tĩnh của Chu Đảng: “Không an toàn đâu.”
“... Khụ khụ.” Thẩm Hoài ho khan hai tiếng, lảng sang chuyện khác: “Cậu cứ từ từ đến, tôi đợi cậu.” Nói xong, anh ngại ngùng xuống xe, nhìn đám vong linh đông đúc trước mặt mà thốt lên: “Wow, hôm nay chắc phải ba chuyến, chen chúc một chút có khi đi được hai chuyến.”
May mắn là vong linh cũng không hiểu luật ở đây, sau khi chết, họ được đưa đến đây và vẫn còn tỉnh táo. Lúc này, nhiều vong linh tụ tập với nhau để bàn luận về trải nghiệm cái chết của mình, nghe cũng khá thú vị.
“Xếp hàng, từng người một.” Thẩm Hoài theo thói quen rút ra cuốn sổ nhỏ màu xanh lá của mình, ngậm một cây kẹo mυ'ŧ, bắt đầu ghi lại tên, tuổi và nguyên nhân cái chết của từng vong linh.
“Các người là...” Thẩm Hoài nhìn nhóm hơn hai mươi người mặc áo gile cam và đội mũ, trên ngực áo in dòng chữ “Đoàn du lịch XX”, anh không khỏi thắc mắc: “Là gặp tai nạn giao thông khi đi du lịch à?”
Cụ ông đứng đầu đoàn khẽ cười hề hề, vỗ đùi nói: “Chẳng phải vậy sao, khó khăn lắm mới được đi du lịch, trên đường về lại đâm phải xe tải chở đất, cả xe gần như đều đến đây cả rồi.”
Thẩm Hoài cảm thấy tiếc nuối, nhưng may mắn là các cụ ông cụ bà vẫn giữ tinh thần lạc quan, chỉ nói: “Thôi, may mà con cháu cũng đã lớn.”
Không lạc quan cũng chẳng được, đã chết rồi, lo lắng nhiều nữa cũng chỉ là tự làm khổ mình mà thôi.
Sau khi đoàn vong linh du lịch này lên xe, 32 ghế của xe buýt đã chật kín. Thẩm Hoài ngăn nhóm vong linh phía sau đang định lên xe, yêu cầu họ đợi thêm một tiếng nữa, sẽ có chuyến sau vận chuyển tiếp.
Có vài thanh niên chết oan nhìn thấy vẫn còn gần bốn mươi người đứng xếp hàng sau lưng, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, cảm thấy nếu không lên xe ngay thì chuyến sau sẽ phải chen chúc với hơn bốn mươi người, không ổn chút nào.
Họ không rõ lai lịch của thanh niên trước mặt, nên dò hỏi: “Chen chúc một chút cũng được, chúng tôi có thể đứng.”
Thẩm Hoài cũng có ý này, nhưng vẫn từ chối vài câu, nói: “Có thể đứng không vững đâu.”
“Không sao, không sao, chúng tôi còn trẻ, đứng được mà…” Mấy thanh niên dẫn đầu đều là những người dũng cảm hy sinh cứu người. Họ ban đầu đi xe đạp trên tuyến đường Tuyền Hồ ở Hải Thành, là một nhóm nhỏ đi du lịch cùng công ty. Nhưng chẳng may, hai đứa trẻ chơi đùa ven hồ không cẩn thận ngã xuống nước, các bậc cha mẹ lo lắng kêu cứu.
Những thanh niên này đều biết bơi, nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì, nhưng nước hồ vào tháng Mười Một lạnh buốt, cộng thêm dòng nước đẩy lũ trẻ ra xa bờ, lần lượt từng người xuống nước cứu hộ, nhưng cuối cùng đều không may mất mạng.
Thẩm Hoài đành đồng ý và cho họ lên xe. Lúc này, Chu Đảng cũng đã lái xe đến nơi. Vì còn một chuyến nữa, nên Thẩm Hoài bảo Chu Đảng ở lại trạm vong linh đợi, nghỉ ngơi một lúc.
“Tôi còn phải chạy thêm một chuyến nữa, cho tôi nửa tiếng…”
Chu Đảng còn chưa kịp nói “chú ý an toàn”, thì Thẩm Hoài đã bước lên xe buýt vong linh và biến mất khỏi tầm mắt. Dù biết rằng phía trước có lẽ đang đứng rất nhiều vong linh chết oan, nhưng vì không thể nhìn thấy nên Chu Đảng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Còn các vong linh tất nhiên cũng không dám đến gần anh — sự chính khí ngút trời của anh không phải là thứ mà họ dám lại gần.
Nói nửa tiếng thì quả thật là nửa tiếng. Thẩm Hoài lái xe như thể muốn bay lên trời. Khi đến Bia Quy Thọ, mấy thanh niên đứng trên xe đồng loạt “ọe” một tiếng, dù họ chỉ giả vờ, chẳng có gì để nôn ra, nhưng cảm giác chóng mặt buồn nôn thì rõ ràng là có thật.
Người thanh niên dẫn đầu cảm thấy hối hận vô cùng: Họ đứng làm gì không biết, vội đầu thai chắc!
--
Vong linh của Lý Xuân Oa xuất hiện ở chuyến thứ hai. Chu Đảng cũng đi cùng chuyến này đến Bia Quy Thọ. Sau khi các vong linh khác đã vào trong, Thẩm Hoài giữ lại Lý Xuân Oa, nói: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Vong linh của Lý Xuân Oa khẽ co người lại, nhỏ giọng hỏi: “Tại, tại sao vậy ạ?”
Thẩm Hoài nhìn vào cuốn sổ nhỏ màu xanh lá của mình, nửa cười nửa không nhìn Lý Xuân Oa: “Lý Xuân Oa, 14 tuổi, nguyên nhân tử vong là chết đuối? Em không có gì muốn nói thêm à, chẳng hạn như nhờ anh đòi lại công bằng cho mình?”
“...Không, không có ạ.” Lý Xuân Oa sợ hãi cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương nhìn Thẩm Hoài: “Chú ơi, con chỉ muốn được đi đầu thai…” Cô bé nghĩ rằng bị giữ lại đồng nghĩa với việc những chuyện mình đã trải qua bị phát hiện, sẽ không còn cơ hội đầu thai, thậm chí có thể còn bị ném xuống địa ngục tầng thứ mười tám.
“Nhìn bộ dạng này, có vẻ em biết mình đã làm sai điều gì đó?” Thẩm Hoài vẫn chưa hiểu rõ lắm, “Chúng tôi phát hiện thi thể của em ở Tiểu Phiến Tử Trang, em bị người ta buộc đá và dìm sống trong sông. Em có thấy kẻ gϊếŧ em không?”
Lý Xuân Oa im lặng một lúc, lén nhìn Thẩm Hoài và Chu Đảng, không chắc chắn họ đứng về phía nào. Sau một lúc im lặng, cô bé mới gật đầu: “Em thấy.”
“Mô tả lại hình dạng kẻ gϊếŧ em và mâu thuẫn giữa hai người.”
Lý Xuân Oa nuốt nước bọt, nói một cách mơ hồ: “Chỉ là... trên đường về nhà, hắn tấn công em, rồi ném em xuống sông.”
“Em không muốn đòi lại công bằng cho mình à?” Thẩm Hoài gõ gõ cuốn sổ xanh lá, “Câu trả lời của em đến trẻ con ba tuổi cũng không tin.”
Lý Xuân Oa lại thận trọng ngước nhìn Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Vậy con... con có bị ném vào vạc dầu không? Hay là bị đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục?” Từ khi biết rằng người chết sẽ đến một nơi kỳ lạ như thế này, cô bé đã sợ phát khϊếp.
Hơn nữa, trong lúc chờ đợi, có mấy cụ già lo lắng về những sai lầm họ đã làm thời trẻ, như lừa dối tình cảm của một cô gái, đối xử lạnh nhạt với con cái khiến chúng chịu nhiều đau khổ, hoặc lừa tiền của người khác...
Nghe những điều đó, Lý Xuân Oa càng cảm thấy sợ hãi.
Dù cô chỉ mới 14 tuổi, nhưng dường như... số việc xấu cô đã làm cũng không ít.
“Nói thật đi, nếu còn quanh co và nói dối, anh sẽ thật sự ném em vào vạc dầu đấy.” Thẩm Hoài dọa đứa trẻ, mà không cảm thấy chút áy náy nào.
“Hu hu hu hu——” Lý Xuân Oa vốn đã căng thẳng, giờ bị dọa thêm, cô lập tức bật khóc nức nở, co rúm người lại và ngồi xuống đất khóc.
Thẩm Hoài cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn cô bé. Nhìn chằm chằm một lúc, Lý Xuân Oa bắt đầu nấc cụt, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại và bắt đầu kể lại mọi chuyện.
“Con... con,” Lý Xuân Oa bối rối quay đầu sang chỗ khác, “Con đi bệnh viện thăm bạn học, rồi đột nhiên nhớ ra chưa lấy bài tập, nên con định quay về…”
Vừa nói dối, cô bé vừa lén quan sát biểu cảm của Thẩm Hoài. Thấy Thẩm Hoài đứng dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn, dường như định ném cô bé xuống địa ngục, Lý Xuân Oa lập tức sợ hãi, nhắm mắt hét lên: “Con nói, con nói rồi, con nói là được chứ gì…”
Thẩm Hoài nháy mắt với Chu Đảng, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Chu Đảng im lặng đứng một bên, chờ Thẩm Hoài thẩm vấn vong linh xong rồi kể lại câu chuyện cho anh.
Khoảnh khắc này, anh bỗng cảm thấy khao khát được nhìn thấy chiếc xe buýt vong linh và các vong linh, cũng như được thấy thế giới kỳ lạ mà Thẩm Hoài đang chứng kiến.
--
Lý Xuân Oa, vốn dễ bị dọa, nhanh chóng thú nhận tất cả.
Cô bé không biết tên của kẻ sát nhân, nhưng biết rằng hắn đã xuất hiện trong phòng bệnh của Ôn Noãn.
Vào Chủ nhật, sau khi từ nhà trở lại trường, Lý Xuân Oa không muốn học buổi tối, liền nghĩ đến việc đến thăm Ôn Noãn xem cô ấy có thật sự đang giả vờ đáng thương không. Dù sao thì trong mấy ngày qua, các thầy cô gặp cô bé đều tỏ ra khó chịu, nhiều bạn học cũng bài xích cô, cố tình nói xấu cô sau lưng.
Lý Xuân Oa bị đè nén cảm xúc, tự nhiên muốn trút giận lên Ôn Noãn. Hôm đó cô bé quả thật đã lén véo Ôn Noãn mấy lần, chửi bới cô ấy rất nhiều, nhưng không ngờ cửa phòng bệnh mở ra, và một người đàn ông trung niên bước vào.
Lúc đó, Lý Xuân Oa sững người lại, nhìn theo bóng dáng người đàn ông trung niên, và thấy bà lão nằm trên giường bệnh đang nhìn chằm chằm vào mình. Bà lão này cô bé càng quen thuộc hơn, vì chính cô bé đã vô tình đâm vào bà...
Thực ra đó hoàn toàn là một sự cố. Lúc đó, cô bé cùng bạn học đuổi bắt nhau, trên tay còn cầm một cây mía cao ngang người, đánh qua đánh lại. Đột nhiên, cô bé ngẩng đầu lên mới phát hiện đèn xanh chỉ còn lại bốn, năm giây.
Không muốn đợi đợt đèn xanh tiếp theo, cô bé chạy vội qua vạch kẻ đường với cây mía trên tay, rồi đâm trúng một bà lão đang xách giỏ đi chợ...
Lúc đó, bà lão lăn trên mặt đất hai vòng, kêu lên hai tiếng rồi nằm bất động. Cô bé quá sợ hãi, không có tiền, liền kéo bạn chạy trốn không để lại dấu vết.
Lý Xuân Oa vừa khóc vừa kể: “Tiền mẹ đưa cho con, vừa đến trường là con tiêu hết rồi, con chỉ định lẻn về nhà lấy thêm ít tiền...”
Vì mải chìm trong suy nghĩ, cô bé không chú ý đến mọi thứ xung quanh. Đến khi xuống xe buýt và đi được nửa đường, sắp đến Tiểu Phiến Tử Trang, cô mới phát hiện có một người đàn ông trung niên vẫn bám theo sau mình, lúc đó cô sợ đến mức hồn vía bay lên mây.
Người đàn ông ấy tiến tới, túm lấy cô, bịt miệng cô lại, vừa điên cuồng vừa lảm nhảm hỏi: “Tại sao mày lại chạy, mày đâm người ta sao lại chạy...”
Lý Xuân Oa hít hít mũi, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng: “Ông ấy nói mình sắp chết, mà khi ông ấy chết, mẹ ông ấy sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở... Vì vậy ông ấy muốn đưa con đi theo, còn nói con là kẻ hại người...”
Thẩm Hoài kể lại chi tiết câu chuyện cho Chu Đảng nghe, thở dài: “Xem ra ông ấy thực sự mắc bệnh nặng, không còn nhiều thời gian. Đúng lúc này, mẹ ông ấy lại nằm liệt giường, phải điều trị ba, bốn tháng...”
Chu Đảng mở điện thoại ra để hỏi cảnh sát Tiểu Triệu về việc điều tra hồ sơ. Khi tin nhắn vừa được gửi đi, cảnh sát Tiểu Triệu đang trực tuyến và ngay lập tức gửi lại hồ sơ.
Chu Đảng mở ra, không chia sẻ với Thẩm Hoài mà đưa điện thoại lên trước mặt anh. Cả hai cùng cúi đầu đọc hồ sơ. Khi đọc xong, họ đã phần nào hiểu được tâm lý của người đàn ông trung niên gây án.
Người đàn ông trung niên đó tên là Tiền Kiên Cường, mồ côi cha từ nhỏ, sống cùng mẹ.
Cuộc đời ông ta khá bi thảm, vì gia đình nghèo khó, mãi đến 27 tuổi mới cưới được vợ. Khi vợ ông sinh con ở trạm y tế của đội, không may gặp khó sinh và cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi.
Ông không tái hôn, ở vậy chăm sóc mẹ già. Nhưng do tâm trạng buồn bã, ông thường hút thuốc, toàn loại rẻ tiền chỉ hai, ba đồng một bao. Đến khi ngã bệnh và đi khám, thì phát hiện đã quá muộn.
Ông mắc ung thư phổi, chỉ còn sống được một, hai tháng.
Ban đầu, ông định dành chút thời gian còn lại để sống những ngày yên bình với mẹ già, nhưng mẹ ông lại bị một đứa trẻ đâm trúng khi đang đi chợ, gãy xương hông, phải nằm liệt giường không thể cử động.
Ông sắp chết, còn mẹ ông thì nằm liệt giường. Đến lúc đó, ai sẽ chăm sóc bà?
Chỉ e rằng, vào ngày ông qua đời, mẹ ông cũng sẽ phải ra đi theo, mà tất cả những điều này đều do đứa trẻ cẩu thả và tàn nhẫn kia gây ra.