Người đàn ông trung niên
Edit: Phụng
Thời gian không còn sớm, khi Ôn Noãn một lần nữa cúi đầu đọc sách và nhỏ giọng hỏi thầy Vương cách giải một bài toán, Thẩm Hoài biết rằng cô gái trước mặt đã không muốn nói thêm nữa.
Họ đã làm phiền bạn học Ôn Noãn gần một tiếng đồng hồ.
Có lẽ do hoàn cảnh sống đầy trắc trở, cô ấy trông khá chín chắn và hiểu chuyện, rất tỉnh táo và bình tĩnh, nhưng quá đỗi bình tĩnh. Sau sự bất ngờ ban đầu, cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi trước cái chết của Lý Xuân Oa, hoàn toàn vô cảm, thậm chí không có chút dao động cảm xúc nào.
Thẩm Hoài lịch sự nói vài câu, rồi quyết định cùng Chu Đảng rời khỏi, trở về Tiểu Phiến Tử Trang. Trước khi rời đi, anh thấy một người đàn ông trung niên đang đẩy cửa bước vào. Người đàn ông mặc áo khoác xanh lính, tay cầm một bình giữ nhiệt, đeo kính gọng đen, trông rất thật thà.
Khi thấy Thẩm Hoài và Chu Đảng, ông ta dừng bước trong hai giây, ho khan hai tiếng, đồng thời vỗ vỗ ngực mình để lấy hơi, rồi hỏi: “Các cậu là ai?” Ông vừa đi về phía giường bệnh ở giữa, vừa đặt chiếc bình giữ nhiệt bằng thép không gỉ lên tủ đầu giường, mở nắp, để lộ ra nồi canh ngọt đã được hầm bên trong.
Trên giường bệnh giữa phòng là một cụ bà khoảng hơn bảy mươi tuổi, khuôn mặt có vài vết trầy xước, chân cũng đang bị băng bó, có vẻ như bà bị ngã mà phải nhập viện. Cụ bà không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà. Trong suốt một tiếng đồng hồ Thẩm Hoài và mọi người vào đây, bà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Mẹ, cơ thể còn thoải mái không? Con có nấu ít canh ngọt, mẹ uống cho nhuận họng nhé.” Người đàn ông trung niên bước lên, sờ tay mẹ, rồi ngồi bên cạnh, như thể đang giao lại những việc cuối cùng, kể về cuộc sống hôm nay, như quần áo đã gấp gọn, cỏ trong sân đã được nhổ, toàn những chuyện vụn vặt thường ngày.
Thẩm Hoài nhìn cơ thể gầy gò của người đàn ông trung niên, sắc mặt vàng vọt, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Chúng tôi qua thăm bạn học Ôn Noãn. Bác à, bác phải giữ sức khỏe nhé, dạo gần đây bác đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
Anh nhìn người đàn ông trung niên với vẻ không khỏe mạnh, đặc biệt là đôi môi trắng bệch không có chút đỏ, cảm giác như ông ta mắc bệnh nặng.
Người đàn ông trung niên có chút ngạc nhiên nhìn anh, rồi đột nhiên ho kịch liệt. Thẩm Hoài vội vàng tiến lên giúp ông vỗ lưng. Đợi ông ta ngừng ho, Thẩm Hoài mới lo lắng nói: “Bác phải giữ sức khỏe đấy.”
Trong khi Thẩm Hoài trò chuyện, ánh mắt của Chu Đảng lúc thì rơi vào chân mày nhíu chặt của Thẩm Hoài, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của anh ấy dành cho người khác, lúc thì nhìn về phía cửa sổ bị che nửa bởi tấm rèm, suy nghĩ xem Ôn Noãn và người đàn ông trung niên có mối liên hệ nào không.
Sau khi quen với việc điều tra, anh cũng có một lối suy luận riêng cho mình. Từ nguyên nhân cái chết của Lý Xuân Oa, có vẻ như không phải là một vụ gϊếŧ người đơn giản, mà còn mang dấu hiệu của sự trút giận và chuyển dời cảm xúc.
Mà người có mâu thuẫn gay gắt với Lý Xuân Oa 14 tuổi đến mức có thể nảy sinh ý định gϊếŧ người, tạm thời chỉ có Ôn Noãn. Mặc dù từ lời nói và hành động của Ôn Noãn hiện tại không thể thấy được ý định gϊếŧ người, nhưng xét về động cơ, cô ấy thực sự là nghi phạm hàng đầu.
Bản thân Ôn Noãn không có khả năng gây án, vậy liệu có ai bên cạnh cô ấy giúp thực hiện vụ án này không? Hoặc liệu có ai đó thấy chuyện này không vừa mắt mà ra tay giúp cô ấy giải thoát khỏi nỗi đau hiện tại... Chỉ bằng cách khóa chặt từng khả năng một và loại trừ, họ mới có thể tìm ra sự thật cuối cùng.
Nhưng tiếc là, hiện tại không có gì cho thấy hai người này có mối liên hệ. Chu Đảng đưa tay sờ mũi, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông trung niên.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, người đàn ông đang cười gượng gạo nhìn sang, nuốt nước bọt, rồi lại nhanh chóng dời ánh nhìn, tay phải đặt bên hông áo khoác khẽ siết nhẹ.
Trên giường, cụ bà nằm nhắm chặt mắt, giọng khàn khàn nói: “Mẹ buồn ngủ rồi, con về nghỉ đi, mẹ không sao đâu.”
Người đàn ông trung niên cầm lấy bát canh ngọt trên tủ đầu giường, khuyên nhủ: “Canh ngọt này…”
“Con uống đi, con ho đến thế rồi.” Cụ bà mở mắt, nhìn biểu cảm của con trai mà không nén nổi tiếng thở dài, “Thôi được rồi, con mở ra mẹ uống vài ngụm.”
Khi bà uống canh, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Hoài và Chu Đảng, ngừng trong giây lát rồi tiếp tục uống bát canh ngọt mà con trai đưa.
Lúc này, không khí tràn ngập cảm giác ngượng ngùng và không được chào đón. Điều tệ hơn là thầy Vương vừa giảng xong một bài toán cho Ôn Noãn, nghe thấy tiếng bên này thì thò cổ ra ngoài nhìn. Khi thấy Thẩm Hoài và Chu Đảng vẫn ở đó, thầy kinh ngạc: “Các cậu vẫn chưa đi à?”
Thẩm Hoài và Chu Đảng: “……”
Đi ngay, đi ngay.
--
Hai người rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi họ quay lại hỏi thăm tình trạng của bà lão trong phòng bệnh của Ôn Noãn tại văn phòng bác sĩ điều trị.
Đây không phải là thông tin y tế cần bảo mật, nên bác sĩ cũng chỉ đơn giản nói rằng bà bị ngã khi qua đường, tổn thương xương hông. Người lớn tuổi xương rất giòn, cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, sau này không thể làm việc nặng hay cúi người trong thời gian dài nữa.
Lần này họ thực sự rời khỏi, nhưng điểm đến là trường Trung học Tây Thành, vì xe vẫn đậu ở đó, và cảnh sát Tiểu Triệu cũng còn ở trường để tìm hiểu tình hình.
Trên đường đi, Thẩm Hoài lo lắng húc vai vào người Chu Đảng, vừa đối diện anh vừa bước lùi, giọng đầy phiền muộn: “Hình như có chút manh mối, nhưng lại như không có.”
Chu Đảng bị hành động nhỏ của anh làm cho bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh đi theo nhịp của Thẩm Hoài, an ủi: “Đi theo manh mối mà tìm hiểu, bệnh viện có camera giám sát, nếu chúng ta nghĩ rằng người có mâu thuẫn gay gắt với Lý Xuân Oa tạm thời chỉ có Ôn Noãn, thì cứ điều tra những người có liên hệ với cô ấy.”
“Lúc đó điều tra camera giám sát gần bệnh viện trong hai ngày qua, rồi kiểm tra đoạn đường từ bệnh viện đến thôn Tiểu Phiến Tử, từ đó lần theo từng dấu vết, từng bước một, nhất định sẽ tìm ra được manh mối.”
Tuy nhiên, cách này không thân thiện với đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật, họ thường phải thức trắng đêm trong một hai ngày, xem từng khung hình nhỏ trong hàng chục nghìn đoạn video, mới có thể tìm được manh mối nhỏ bé đó.
Nhưng trong thời đại công nghệ thông tin, mạng lưới giám sát dày đặc, chỉ cần phạm tội thì sẽ để lại dấu vết, không ai có thể thoát được.
“Ừ, có lý,” Thẩm Hoài nhớ lại người đàn ông trung niên vừa rồi, suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi dò, “Cụ bà trong phòng bệnh...”
Chu Đảng gật đầu: "Tình trạng của người đàn ông trung niên cũng sẽ được điều tra, anh ta... không dễ nói, trông có vẻ bị bệnh nặng, sức khỏe rõ ràng rất tệ. Chỉ khi điều tra tình trạng của anh ta và mối liên hệ với Ôn Noãn, chúng ta mới có thể xác định được bước tiếp theo."
Thẩm Hoài gật đầu, thực ra anh cảm thấy người đàn ông trung niên này có điều gì đó kỳ lạ, có lẽ do linh cảm mạnh mẽ của anh. Người này chắc chắn có liên quan đến vụ án, nhưng... động cơ của anh ta là gì?
Thẩm Hoài có chút tò mò, vì thế không để ý rằng mình vẫn đang đi lùi và suy nghĩ về vụ án, cho đến khi anh bước hụt và bị vấp vào chướng ngại vật. Trong lúc loạng choạng, người trước mặt đã kịp thời vươn tay đỡ lấy anh, dưới lực tác động mạnh mẽ —
Thật sự trớ trêu, giống như trong phim truyền hình, một người đàn ông trưởng thành cao 1m78 như Thẩm Hoài lại ngã nhào vào ngực Chu Đảng.
Điều còn đáng xấu hổ hơn là theo phản xạ, Thẩm Hoài buông tay xuống và ôm lấy eo Chu Đảng. Tay anh chạm xuống một chút nữa là sẽ rất ngượng ngùng.
Thẩm Hoài nuốt khan hai cái, chỉ cảm thấy mình dường như đã đυ.ng vào cằm của Chu Đảng. Anh khẽ ngước mắt lên và thấy đôi môi mỏng đỏ tươi, đẹp đẽ của Chu Đảng hơi nhếch lên.
Anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên, khiến ánh mắt anh trở nên mơ hồ, rồi anh ho khan hai tiếng, lúng túng nói: "Mất mặt quá."
Chu Đảng khẽ cười, tiếng cười trầm thấp vang lên trong l*иg ngực, và lúc đó Thẩm Hoài mới nhận ra — chết thật, anh vẫn còn đang ôm Chu Đảng.
Tất cả là do trời quá tối, tối đến nỗi làm đầu óc anh như ngừng hoạt động.
May mà không có nhiều người qua lại, nếu không danh tiếng của anh chắc chẳng còn gì...
Thẩm Hoài vội vàng buông Chu Đảng ra, thấy khóe môi của anh ấy vẫn còn vương nụ cười, ánh mắt cũng đầy vẻ ấm áp dịu dàng, Thẩm Hoài không kìm được quay đầu sang chỗ khác, nói: "Đừng cười nữa, đừng cười nữa."
Khi nói điều này, anh hoàn toàn không nhận ra mắt mình đang cong lên, khóe môi cũng khẽ nhếch.
Chu Đảng không nói thêm gì, chỉ đặt tay lên vai anh, đỡ anh đi vài bước rồi buông ra: "Đi đứng cẩn thận."
"Đừng đè tôi, anh đè đến nỗi tôi thấp đi rồi." Thẩm Hoài lẩm bẩm vài câu, hai người lại tiếp tục nói linh tinh vài điều, cho đến khi bầu không khí ngượng ngùng và mơ hồ giữa họ tan biến, họ mới trở lại trạng thái tự nhiên như ban đầu.
--
Hai người đến trường Trung học Tây Thành đón cảnh sát Tiểu Triệu, rồi lái xe đến Tiểu Phiến Tử Trang thì đã là chín giờ tối. Thẩm Hoài cũng đã nhận được tin nhắn từ bà Thẩm từ lâu, nhưng vì bận điều tra vụ án nên anh không chú ý đến điện thoại.
Khi thấy họ quay lại, bà Thẩm đã nhanh chóng kể lại những gì bà đã hỏi thăm được vào buổi chiều. Cảnh sát Tiểu Triệu và những người khác sau khi nắm rõ tình hình đã đưa thi thể về đồn cảnh sát trước đó.
Tình hình mà bà Thẩm tìm hiểu được vào buổi chiều không mấy lạc quan. Bản thân bà cũng là giáo viên, nên bà rất đau lòng trước những hiện tượng bạo lực học đường, không thể chấp nhận việc các bạn học yếu thế bị bắt nạt.
"Người trong làng không biết nhiều về tình hình của Lý Xuân Oa ở trường, ngay cả bố mẹ tôi cũng nói rằng cô bé ở làng khá nhút nhát và thật thà, bình thường ít gặp, nhưng mỗi lần gặp đều chào hỏi rất lễ phép."
"Nhưng khi nói đến biểu hiện của cô bé ở trường, phụ huynh của cô bé có chút ngượng ngùng, dù sao thì họ cũng đã được nhà trường mời lên vài lần, nhưng thế nào nhỉ... họ cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ rằng miễn là con mình không bị bắt nạt là được."
Một số phụ huynh thậm chí còn tự hào khi thấy con mình có thể bắt nạt người khác.
"Chỉ là cha mẹ của Lý Xuân Oa cho rằng việc cô bé tỏ ra cứng rắn ở trường không tốt, sau này sẽ khó lấy chồng, nên thường xuyên khen ngợi cô bé là chăm chỉ, biết điều." Làng này không lớn, học sinh đi học cùng nhau cũng chỉ có vài đứa, các bậc phụ huynh không biết nhiều về chuyện học hành của con mình, huống hồ là tình hình của Lý Xuân Oa ở trường.
"Chuyện trẻ con va chạm nhau chẳng đáng gì, nhà trường chỉ làm quá thôi. Hơn nữa, giờ cứng rắn thì sau này mới không bị nhà chồng bắt nạt."
"Đó là lời của cha mẹ Lý Xuân Oa, chỉ tiếc rằng... cô bé sẽ không còn tương lai nữa."
Thẩm Hoài có chút cảm thán. Người dân trong làng vốn có những suy nghĩ rất lạc hậu, nhưng họ đã cứng nhắc với tư duy này suốt nhiều năm, không dễ dàng để thuyết phục họ thay đổi.
Sau khi tổng hợp các thông tin, Chu Đảng và Thẩm Hoài quay về nhà cũ của gia đình Thẩm để ăn cơm. Trong bữa ăn, bà Thẩm rất quý mến những chàng trai trẻ này, liên tục tiếc nuối: “Tiếc quá, nhà mình chẳng có ai làm cảnh sát, ngày xưa mà Kiến Quốc đi làm ở đồn công an thì tốt biết bao.”
Bà Thẩm chỉ nói vậy thôi, những người khác cũng không để tâm lắm. Dù sao, bà Thẩm và ông Thẩm đều là giáo viên, nên bà đôi khi cũng chỉ than thở: “Giá mà trong nhà có ai làm bác sĩ hay cảnh sát... thì tốt biết mấy.”
Chu Đảng chợt ánh mắt sáng lên, ho nhẹ hai tiếng rồi khen ngợi Thẩm Hoài: “Tiểu Hoài giờ cũng coi như nửa cảnh sát rồi, sếp của bọn cháu còn muốn mời cậu ấy làm cố vấn cơ mà...”
“Ôi trời, đó là chuyện tốt đấy, nhưng mà Tiểu Hoài nhà ta đang làm biên tập viên đúng không? Vẫn phải để bọn trẻ tự quyết định.” Bà Thẩm cảm thán, đùa vui nói: “Không sao, sau này kiếm một cô vợ làm cảnh sát là được.”
—
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Chu Đảng (mắt sáng rực): Cảnh sát làm vợ à, chuyện này tôi rành lắm!
Chu Đảng (nắm bắt cơ hội), gọi to: "Bà ơi!"