Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 19: Hồ sơ cá nhân của Trần Nguyên Tổ

Đã tìm ra động cơ gϊếŧ người

Edit: Phụng

Beta: Phụng

"Thân hình hơi mập, cao khoảng 1m73-1m75 à?" Thẩm Hoài ngồi nửa quỳ, lẩm bẩm, nhưng điều đó không giúp giảm bớt sự nghi ngờ đối với Trần Nguyên Tổ. "Một người muốn trông mập hơn hay cao hơn rất dễ, chỉ cần mặc thêm vài lớp áo, hoặc dán thêm miếng lót giày là được. Ngược lại, để gầy và lùn đi trong thời gian ngắn thì rất khó."

Chu Đảng và cảnh sát Tiểu Triệu cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng vấn đề chính là—họ không thể theo dõi hành tung của người đàn ông mặc đồ đen qua các camera giám sát xung quanh, thậm chí không thấy dấu vết của chiếc xe đạp 28 gọng.

“Vụ Trương Thiết ngã chết đã gây xôn xao khắp Hải Thành, mọi người trong cục đều căng thẳng. Trong vòng một tuần, chúng tôi cần xác định nghi phạm, làm rõ hiện trường vụ án đầu tiên, và tìm ra nhân chứng, vật chứng quan trọng.” Chu Đảng nói với vẻ mặt bình thản, không hề để lộ sự lo lắng. "Dấu vết luôn còn lại, kẻ gϊếŧ người dù tinh vi thế nào cũng không thể che giấu hoàn toàn."

Tâm trạng Thẩm Hoài vô cùng phức tạp, mái tóc bạc lấp lánh của cậu nhẹ nhàng buông xuống sau gáy, khẽ lay động theo động tác gật đầu của cậu, tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Bước tiếp theo của Chu Đảng và mọi người là sử dụng dữ liệu lớn để truy tìm thông tin về người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn ở cầu vượt Vân Hạc, đồng thời thu thập hồ sơ cá nhân của Trần Nguyên Tổ và phân tích dấu vân tay còn lại ở nhà vệ sinh công cộng. Tiếc rằng, chưa có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy vụ án mạng liên quan đến người phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng điều đáng mừng là, nếu họ có thể bước đầu xác định nghi phạm, họ sẽ có thể xin lệnh khám xét để hợp pháp tiến vào nhà của nghi phạm tìm kiếm manh mối, và có thể thẩm vấn nghi phạm trong vòng 24 giờ. Nếu nghi phạm có tâm lý yếu, rất có khả năng sẽ thú nhận, đưa vụ án tiến triển thêm một bước lớn.

Hiện tại, Trần Nguyên Tổ là một trong những nghi phạm và đang được cảnh sát đặc biệt chú ý.

Sau khi không tìm thấy manh mối nào tại nhà vệ sinh công cộng, Chu Đảng và Thẩm Hoài quyết định đi vòng quanh khu vực gần đó, kiểm tra các nhà vệ sinh công cộng và các phòng tắm công cộng lân cận.

Tuy nhiên, họ không tìm thấy manh mối nào hữu ích.

Chu Đảng dường như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "Trần Nguyên Tổ đã tình cờ gặp cậu hai lần? Hiện tại cậu ta đang chuẩn bị phỏng vấn?" Phỏng vấn đồng nghĩa với việc cậu ta đang tìm công việc mới, vậy thì, "Công việc trước đây của cậu ta là gì?"

Thẩm Hoài lắc đầu, cậu rất đồng cảm với hoàn cảnh của Trần Nguyên Tổ, nhưng thật sự không biết gì về cậu ta.

Mọi thứ vẫn phải bắt đầu từ Trần Nguyên Tổ. Chu Đảng gọi về cục yêu cầu điều tra hồ sơ cá nhân của Trần Nguyên Tổ. Thông tin trong hồ sơ khá chi tiết, bao gồm những trường cậu ta đã theo học trong những năm qua, trình độ học vấn, những sự kiện lớn mà cậu ta từng trải qua, cũng như hoàn cảnh gia đình.

Kết hợp với hồ sơ, họ có thể phần nào suy đoán được câu chuyện cá nhân của Trần Nguyên Tổ.

Việc lấy hồ sơ cần một chút thời gian, Thẩm Hoài không tiếp tục tìm kiếm manh mối cùng Chu Đảng, mà tự mình đến nhà của Trương Thiết.

Căn nhà đã bị niêm phong cấm vào, Thẩm Hoài không cố gắng vào trong, chỉ đứng trước cửa một lúc. Không lâu sau, cánh cửa đối diện mở ra.

Trần Nguyên Tổ, trong bộ đồ ngủ xanh trắng rộng thùng thình, cúi đầu, ánh mắt hướng về phía Thẩm Hoài, cất tiếng mời: "Anh, anh có muốn uống trà không?"

Khoảnh khắc đó, Thẩm Hoài cảm thấy mình thật tồi tệ. Cậu lợi dụng tình cảm của Trần Nguyên Tổ dành cho mình, đường đường chính chính bước vào nhà cậu ta, nhưng mục đích cuối cùng lại là để xác minh xem cậu ta có phải là hung thủ hay không.



Phòng của Trần Nguyên Tổ có cách bố trí y hệt như phòng của Trương Thiết, chỉ khoảng hơn 10 mét vuông, nhưng sự khác biệt rõ ràng nằm ở sự ngăn nắp và sạch sẽ hoàn toàn trái ngược với sự bừa bộn của Trương Thiết.

Toàn bộ căn phòng được trang trí lại bằng những tấm dán, tông màu chủ đạo là đỏ, trắng và nâu, tạo cảm giác ấm cúng, trang nhã và sáng sủa.

Căn phòng khá trống trải, với một chiếc giường rộng 1m5, bộ ga trải giường và gối màu đỏ trắng, trên giường còn có một chiếc gối ôm hình thú cưng đáng yêu.

Bên cạnh giường là một bàn học dài 1m2, trên đó có hai chồng sách nghiêng ngả và nhiều cuốn sổ với màu sắc khác nhau. Dấu vết lật giở trên các trang sách cho thấy chúng đã được đọc qua nhiều lần, từ những tác phẩm kinh điển đến tiểu thuyết nổi tiếng, tản văn… đều có đủ.

Ở sát tường có một tủ quần áo bằng nhựa PP, với các ngăn kéo màu đỏ trắng, chiếm gần hết diện tích bức tường, trông giống như một bức tranh ô lưới độc đáo.

Gần cửa ra vào là một chiếc gương lớn, không có ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu rõ mọi khuyết điểm nhỏ trên gương mặt người soi.

Dưới sàn trải một tấm thảm lông trắng có đường kính 1m5, trên thảm là một chiếc bàn gấp nhỏ màu trắng, phía trên đặt một ấm trà trong suốt xinh xắn đang nấu trái cây và 5 chiếc cốc trà nhỏ tinh xảo.

Trần Nguyên Tổ có phần ngại ngùng mời Thẩm Hoài ngồi xuống thảm, còn hồi hộp rót cho cậu một ly trà trái cây, giọng nói lí nhí: “Tôi không biết anh có thích không…”

Thẩm Hoài vui vẻ đón lấy cốc trà, uống một hơi cạn sạch, rồi mỉm cười tán thưởng: “Vị chua ngọt rất ngon, tôi thích lắm.”

Trần Nguyên Tổ càng thêm vui sướиɠ, nhìn quanh căn phòng, lúng túng vẫy tay: “Tôi chưa dọn dẹp kỹ, anh đừng chê nhé.”

“Làm sao mà chê được, phòng thế này là tốt lắm rồi,” Thẩm Hoài không hiểu sao cậu ta lại rụt rè và lo lắng như vậy, cậu đành tự giễu, “Có dịp mời cậu qua nhà tôi chơi, cậu sẽ thấy thế nào là ổ chó thực sự.”

Trần Nguyên Tổ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thực ra… ổ chó cũng đâu có bẩn.” Nói xong cậu ta chợt nhận ra lời mình có chút không đúng, lập tức đưa tay che miệng, lúng túng phân bua: “Tôi, tôi không có ý đó.”

Thẩm Hoài chống hai tay vào hông, cười đùa giả vờ giận dỗi: “À ha, cậu đang ám chỉ nhà tôi còn không bằng ổ chó đúng không? Haha.” Cậu vừa nói vừa bật cười, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Nguyên Tổ cũng đang cười nhẹ, trông cậu ta như bừng sáng cả lên.

Hai người đùa giỡn một cách tự nhiên, như thể họ là những người bạn lâu năm không gặp, dù mới gặp nhau nhưng lại hợp nhau một cách bất ngờ.

Ấm trà trái cây gần như đã cạn, Trần Nguyên Tổ khẽ nói: “Tôi, tôi đi vệ sinh một lát, anh cứ tự nhiên.”

Thẩm Hoài nhìn theo bóng cậu ta nhẹ nhàng khép cửa lại, lắng nghe tiếng bước chân dần xa, cậu thở dài một hơi, đặt tay lên trán, ánh mắt dán vào tủ quần áo màu xanh trắng phía đối diện.

Chỉ cần mở ra, cậu có thể biết Trần Nguyên Tổ có liên quan đến người phụ nữ xinh đẹp hay không.

Nhưng cho đến khi Trần Nguyên Tổ quay lại, Thẩm Hoài vẫn không rời khỏi vị trí ngồi.

Cậu không muốn làm tổn thương niềm tin mà Trần Nguyên Tổ đã dành cho mình, dù có tìm kiếm manh mối liên quan đến vụ án mạng, cậu cũng muốn làm điều đó một cách quang minh chính đại, không hổ thẹn với lòng.



Sau khi Thẩm Hoài rời đi, Trần Nguyên Tổ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng cậu khuất dần. Ngón tay cậu ta vô thức vẽ những đường nét lộn xộn lên kính. Nếu ai đó có thể sao chép lại những đường nét ấy, họ sẽ nhận ra cậu ta đang vẽ hết hình trái tim này đến hình trái tim khác.

“Anh ấy thật đáng yêu.” Trần Nguyên Tổ thì thầm, “Anh ấy tin tưởng mình… anh ấy không động vào gì cả, nhưng…” Trần Nguyên Tổ đi đến trước tủ quần áo, kéo ngăn kéo ra một cách hờ hững, bên trong là những bộ quần áo được gấp gọn gàng. Với những màu sắc rực rỡ và trang trí cầu kỳ, không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là trang phục của phụ nữ.

Trần Nguyên Tổ cẩn thận chọn một bộ váy nữ màu bạc phức tạp, đứng trước gương tỉ mỉ trang điểm để hóa thành phiên bản lý tưởng của mình. Sau khi đội bộ tóc giả màu bạc và mặc chiếc váy vào, cậu vui vẻ xoay một vòng trước gương.

Cậu lẩm bẩm: "Bộ này giống màu tóc của anh ấy, anh ấy sẽ thích chứ?" Nhưng lời thì thầm không nhận được hồi đáp, ánh mắt của chàng trai trong gương dần trở nên buồn bã.

Trần Nguyên Tổ mở ngăn kéo, lấy chiếc túi màu trắng, bỏ chìa khóa và chiếc điện thoại lẽ ra phải bị vứt đi vào túi, rồi rời nhà để “tình cờ gặp gỡ”.



Vừa xuống tàu điện ngầm, Thẩm Hoài liền nhận được cuộc gọi từ Chu Đảng. Giọng điệu của Chu Đảng vẫn nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng thông tin mang đến thì lại vô cùng chấn động: “Hồ sơ cá nhân của Trần Nguyên Tổ đã có. Theo chẩn đoán ban đầu của bác sĩ có thẩm quyền, chúng tôi nghi ngờ cậu ta mắc chứng dị trang.”

“Dị trang?” Thẩm Hoài nhíu mày, nhận ra rằng họ đã phát hiện ra điều gì đó đặc biệt trong hồ sơ của Trần Nguyên Tổ, liền hỏi: “Hồ sơ của cậu ta có vấn đề gì à? Anh đang ở đồn cảnh sát phải không? Tôi đến ngay.”

Cậu vẫy tay gọi một chiếc taxi đến trụ sở cảnh sát Hải Thành, trên đường đi, cậu lấy điện thoại ra tra cứu khái niệm và triệu chứng của "dị trang". Cậu tìm hiểu rằng đây là một dạng rối loạn tâm lý. Khác với việc mặc đồ nữ phổ biến của một số người hiện nay, dị trang là một căn bệnh tâm lý mà người mắc phải không thể kiểm soát được hành vi, đồng thời luôn cảm thấy xấu hổ và tội lỗi【1】.

Phần lớn những người mắc chứng dị trang thường xuất hiện ham muốn mạnh mẽ về việc mặc đồ của giới tính khác trong độ tuổi dậy thì, từ 5 đến 14 tuổi, và phần lớn xảy ra ở nam giới【2】.

Thẩm Hoài không hiểu biết nhiều về các vấn đề tâm lý, vì vậy trên đường đi cậu tiếp tục tìm kiếm các trường hợp liên quan đến chứng dị trang. Trong lòng cậu dần hình thành những dự đoán không mấy tốt đẹp. Nếu hành vi mặc đồ của người khác giới là không thể kiểm soát, và người bệnh thường cảm thấy lo lắng, xấu hổ, thì khi Trần Nguyên Tổ còn nhỏ, liệu cậu có từng bị bạn bè cùng trang lứa trêu chọc và nhạo báng không?

Không thể phủ nhận rằng, nhiều học sinh tiểu học và trung học tuy ngây thơ nhưng cũng mang theo sự tàn nhẫn và ác ý. Có lẽ họ không biết rằng hành động của mình sẽ để lại một bóng đen tâm lý lớn lao suốt đời cho người khác.

Khi đến đồn cảnh sát, Chu Đảng mang theo một tập hồ sơ. Anh dừng lại vài giây khi nhìn Thẩm Hoài rồi nói: "Cảnh sát cần bằng chứng để bắt giữ nghi phạm, nhưng nếu Trần Nguyên Tổ thực sự là nghi phạm, thì động cơ phạm tội của cậu ta đã được tìm thấy."

Thẩm Hoài nhận lấy tập hồ sơ và từ từ đọc qua, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề. Chu Đảng ngắn gọn tóm tắt thông tin về Trần Nguyên Tổ.

Trần Nguyên Tổ, nam, 25 tuổi, người của một huyện thuộc thành phố C. Địa phương này nổi tiếng với tư tưởng trọng nam khinh nữ và lối suy nghĩ phong kiến cực đoan.

Trần Nguyên Tổ có ba chị gái, tên lần lượt là Chiêu Đệ, Lai Đệ, Phán Đệ. Sự ra đời của cậu bé được cả gia đình kỳ vọng, và cái tên "Nguyên Tổ" mang theo ước vọng "liên tiếp đạt giải cao, làm rạng danh tổ tông". Gia đình hy vọng cậu sẽ giống như các trạng nguyên thời xưa, mang lại danh tiếng và địa vị cho gia đình.

Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn, Trần Nguyên Tổ không thực sự hạnh phúc. Gia đình cậu bé không có nhiều tiền, cha mẹ cũng không được giáo dục tử tế, và câu nói thường xuyên của họ là "Con phải học hành thật tốt, tương lai thi đỗ trạng nguyên để làm rạng rỡ gia đình". Khi mới ba, bốn tuổi, Trần Nguyên Tổ đã bị nhốt ở nhà, tự học những cuốn sách lớp một mà nhà cậu bé nhặt được từ nhà hàng xóm—tất nhiên, khi không có ai dạy dỗ, cậu bé chẳng thể học được điều gì có giá trị.

Trần Nguyên Tổ dần nảy sinh tâm lý phản kháng đối với việc học và việc lớn lên, cậu bé bắt đầu ghen tị với các chị gái trong nhà.

Khi lên năm tuổi, Trần Nguyên Tổ bắt đầu học lớp một. Vào thời điểm này, cậu bé đã bắt đầu phát triển sự hứng thú với trang phục của phái nữ, và lén lút mặc thử quần áo của ba người chị, bắt chước người lớn đeo hoa đỏ và dây cột tóc lộng lẫy.

Hành động này đã gây ra một cơn chấn động trong gia đình. Cha mẹ cậu bé không hiểu về tâm lý hay giáo dục, họ chỉ nghĩ rằng nhà mình đã sinh ra một kẻ "biếи ŧɦái". Vì thế, họ thường xuyên nói những câu như "Nếu mày còn ăn mặc như con gái, tao thà gϊếŧ chết mày ngay từ lúc mới sinh ra."

Nhưng Trần Nguyên Tổ không thể kiểm soát được mình.

Cậu bắt đầu trao đổi quần áo với các bạn nữ trong trường, điều này một lần nữa thu hút sự chú ý của giáo viên và học sinh. Lần này, cậu bé lại phải đối mặt với sự ác ý sâu sắc từ bạn bè cùng lớp.

Các bạn trong lớp cười đùa, cố tình lột quần áo của cậu bé để xem cậu có gì khác biệt với họ, để khám phá xem dưới bộ trang phục nữ đó có điều gì bí ẩn.

Giáo viên biết chuyện, Trần Nguyên Tổ cùng các học sinh khác đều bị gọi phụ huynh. Nhưng điều mà cậu bé nhận được chỉ là cơn giận dữ và trận đòn roi từ cha mẹ.

Vì sợ hãi, chứng dị trang của Trần Nguyên Tổ giảm bớt đôi chút, và cậu bé cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, tiếp tục đi học. Nhưng không lâu sau, cơn bốc đồng muốn mặc trang phục khác giới lại không thể kìm nén được, Trần Nguyên Tổ tiếp tục lén mua các phụ kiện nữ bằng tiền tiêu vặt của mình.

Rồi lại bị bắt nạt, lại bị gọi phụ huynh, và lại bị mắng chửi, đánh đập.

Chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm ở địa phương đó không đủ mạnh, và Trần Nguyên Tổ không còn đi học nữa.

Năm đó, cậu bé vừa tròn 11 tuổi.



Tác giả có lời muốn nói:

[1][2] Những nội dung được chú thích đều lấy từ các giải thích và mô tả bệnh lý từ các trang web y học. Dị trang là một dạng bệnh tâm lý, khác với việc mặc đồ nữ của những "nữ trang đại lão" phổ biến hiện nay.

Thêm vào đó, khoảng hai, ba mươi năm trước, chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm vẫn còn yếu kém ở một số nơi (xin được che chắn bản thân vì sợ hãi, tôi thật sự đã có bạn học mà cách đây hơn chục năm, học hết tiểu học rồi không học nữa).