Tạm thời không thể xác định tính chất của hành vi này
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Thẩm Hoài trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng bề ngoài lại không biểu hiện ra, vẫn lịch sự trò chuyện với chàng trai trẻ. Nhìn vẻ mặt của người thanh niên kia, dường như đã gom hết dũng khí mới dám tiến lại gần cậu, sau đó lén liếc nhìn cậu vài lần, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướиɠ.
Điều này càng khiến lòng Thẩm Hoài trở nên phức tạp hơn.
“Cậu đến đây có việc gì à?” Thẩm Hoài thật ra vẫn chưa biết phải xưng hô thế nào, hai người tuy đã kết bạn trên mạng, nhưng chưa từng trò chuyện, thậm chí Thẩm Hoài còn không biết tên của cậu ta. Nhìn từ thái độ của chàng trai trẻ, cậu ta có lẽ chính là người báo án.
Chàng trai khẽ nói: “Tôi, tôi bị mất điện thoại rồi.”
Thẩm Hoài hơi nhíu mày, thốt lên: “Vậy thì không hay rồi, bây giờ không có điện thoại thì đi lại, ăn ở cũng đều rất bất tiện. Giờ cậu định về nhà hay sao? Có mang theo tiền không?”
Đôi mắt của chàng trai lấp lánh, hơi ươn ướt nhìn cậu, làm cho nốt ruồi đỏ trên mí mắt càng thêm rõ rệt và thu hút.
Trong lòng Thẩm Hoài không yên, cậu không dám nghĩ đến sự thật đáng sợ nào đó - chàng trai trẻ trước mắt, rõ ràng nhỏ nhắn đáng yêu như thế, nhưng rất có thể lại chính là kẻ gϊếŧ người.
Là một người trẻ sống trong thời đại mới, Thẩm Hoài tất nhiên biết rằng bây giờ có nhiều “nữ trang đại lão” và các cosplayer rất giỏi, họ mặc nữ trang, trang điểm tinh xảo đến mức không phân biệt được thật giả, mà cộng đồng cũng rất chấp nhận điều đó. Thẩm Hoài đôi lúc rảnh rỗi cũng lướt qua vài video, toàn bộ đều khiến cậu trầm trồ “wow”.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó, vẫn vô thức cho rằng chàng trai chỉ đơn giản là người nhút nhát và ít nói.
Chàng trai lắc đầu, khẽ nói: “Không, không có. Tôi, tôi chuẩn bị đi phỏng vấn.”
Thẩm Hoài hít sâu một hơi, lấy ví từ túi đeo chéo của mình, sau khi nghĩ ngợi, cậu rút ra hai trăm đồng và đưa cho chàng trai: “Tạm thời cho cậu mượn, vài ngày tới tôi cũng phải đi đến đảo Tàng Long, khi nào cậu ở nhà thì trả tôi cũng được.”
Không biết là vì muốn thử hay do tâm lý khác, Thẩm Hoài bổ sung thêm: “Chắc cậu cũng biết bên đảo Tàng Long xảy ra vụ án mạng, tôi sẽ đến đó vài lần để tìm manh mối.”
Chàng trai nhận tiền, khẽ cúi đầu. Từ góc nhìn của Thẩm Hoài, cậu chỉ thấy mí mắt run run và đôi môi khẽ mím của chàng trai. Lâu sau, cậu ta mới nói: “Anh, anh không phải biên tập truyện linh dị sao? Cũng đi điều tra vụ án à?”
Thẩm Hoài ừ một tiếng: “Tôi khá thích.”
“Vậy à.” Giọng chàng trai thấp đến mức khó nghe, nhưng rất nhanh sau đó cậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với Thẩm Hoài: “Vậy anh phải cố gắng lên nhé!”
Thẩm Hoài gật đầu, lấy từ trong túi ra một viên kẹo được gói gọn gàng, đưa cho cậu ta: “Tôi sẽ cố.”
Chàng trai lặng lẽ đưa tay ra, một viên kẹo tròn trĩnh nhẹ nhàng được đặt vào lòng bàn tay cậu. Cậu nhìn viên kẹo rất lâu, rồi run rẩy khép tay lại, nắm chặt viên kẹo như nắm lấy một hy vọng nào đó.
Trước khi rời đi, chàng trai quay đầu nhìn Thẩm Hoài một lúc, hơi nghiêng đầu: “Tôi tên là Trần, Nguyên, Tổ. Trần là chữ Trần trong tai đông Trần, Nguyên là Nguyên trong một đồng tiền, Tổ là Tổ trong quang tông diệu tổ.”
Thẩm Hoài cũng nở nụ cười: “Tôi là Thẩm Hoài. Thẩm là Thẩm trong Thẩm Tùng Văn, Hoài là Hoài trong cây hoè.”
—
Thẩm Hoài nhìn theo chàng trai rời đi, hít sâu một hơi, rồi cứng nhắc rút từ túi ra một viên kẹo nữa, thậm chí không xem vị gì đã cho ngay vào miệng.
Kẹo vị chanh, vị cậu thích nhất.
Dù chưa có bằng chứng, nhưng trực giác của cậu mách bảo rằng Trần Nguyên Tổ rất có thể chính là kẻ đã gϊếŧ Trương Thiết. Động cơ gây án là vì Trương Thiết theo dõi và rình trộm cậu ta sao? Cậu không muốn chấp nhận lý do này, luôn cảm thấy chàng trai còn có câu chuyện nào đó mà cậu chưa biết… Nhưng gϊếŧ người vẫn là gϊếŧ người, đây là hành vi vi phạm pháp luật, không thể vì có lý do hay khó khăn gì mà bỏ qua được.
Thẩm Hoài mạnh tay xoa mặt mình, khi Chu Đảng đến, cậu nặng nề nói với cậu ấy rằng vụ án của Trương Thiết đã có chút manh mối.
Trong phòng họp nhỏ, Thẩm Hoài kể lại với Chu Đảng rằng Trương Thiết có sở thích theo dõi, rình trộm, nhà vệ sinh công cộng ở làng trong thành, việc theo dõi một phụ nữ xinh đẹp, cùng việc Trần Nguyên Tổ có lỗ tai đã xỏ khuyên. Đồng thời nói thêm: “Vì hệ thống giám sát ở khu làng trong thành ở đảo Tàng Long khá lạc hậu, tôi nghĩ chúng ta có thể xem xét hệ thống camera quanh ga tàu điện ngầm ở đảo Tàng Long để xác định danh tính người phụ nữ xinh đẹp kia, sau đó thu hẹp phạm vi tìm nhân chứng, vật chứng.”
Nói xong vài giây, cậu lại nhíu mày và tiếp tục bổ sung: “…Trần Nguyên Tổ, phía cảnh sát các cậu cũng có thể kiểm tra thông tin cá nhân của cậu ta, tìm hiểu về mối liên hệ giữa cậu ta và Trương Thiết. Hy vọng có thể giúp ích cho các anh.”
Hô—Thẩm Hoài thở hắt ra, ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ buồn bã.
Chu Đảng tinh ý nhận ra cảm xúc của Thẩm Hoài có liên quan đến người tên “Trần Nguyên Tổ” kia, sau vài giây im lặng, anh mới chia sẻ kết quả tìm kiếm tối qua của họ với cậu.
Chu Đảng nói: “Dù không tìm thấy thẻ nhớ, nhưng đồng nghiệp bên phòng thông tin đã tra cứu tài khoản cá nhân gắn với điện thoại của Trương Thiết. Những trang web và thông tin mà anh ta duyệt chưa được xóa. Sau khi khôi phục, chúng tôi đã có được video mà Trương Thiết từng xem, qua kiểm tra, những video đó đều là do anh ta quay lén trái phép.”
Thẩm Hoài im lặng vài giây, rồi đột nhiên cau mặt lại: “Công nghệ cao quá nhỉ, chẳng lẽ sau này các anh có thể thấy hết mấy trang web đen tôi truy cập à?”
Chu Đảng ho khan hai tiếng: “…Về nguyên tắc thì có thể.”
“Tôi trầm cảm rồi, thật sự trầm cảm rồi.” Thẩm Hoài trợn tròn mắt, nỗi buồn ban đầu bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự kinh ngạc và bất lực. “Tôi nhất định sẽ xóa lịch sử duyệt web thường xuyên.”
Chu Đảng không nói với Thẩm Hoài rằng, ngay cả khi xóa lịch sử duyệt web định kỳ, cảnh sát vẫn có thể khôi phục lại nếu muốn. Nhưng anh không nói ra điều này, để tránh làm mất niềm tin của người đối diện.
Dù Thẩm Hoài đã cung cấp nhiều manh mối, nhưng khi vụ án chưa được phá giải, cảnh sát sẽ không chia sẻ toàn bộ thông tin quan trọng với cậu. Nếu Thẩm Hoài muốn biết chi tiết hồ sơ cá nhân của Trần Nguyên Tổ hoặc các video quay lén của Trương Thiết, tạm thời cậu vẫn chưa có quyền truy cập. Chu Đảng chỉ đơn giản nói qua với cậu.
Lúc này, Chu Đảng đã gửi cho Thẩm Hoài một đoạn video WeChat chưa đến 10 giây trên điện thoại của anh, trong đó là đoạn ghi hình người phụ nữ xinh đẹp.
Thẩm Hoài mở video.
Đoạn video khá rõ ràng, có thể thấy địa điểm là trong một nhà vệ sinh công cộng. Trong video xuất hiện một người phụ nữ mặc váy dài họa tiết caro đỏ trắng, trên đầu đội một chiếc nơ to màu đỏ, chân mang đôi giày da nhỏ màu trắng. Mái tóc dài mềm mại buông nhẹ xuống lưng, khi cô ngước mắt lên, Thẩm Hoài có thể thấy đôi mắt hẹp dài và đôi môi đỏ rượu vang của cô.
Rất đẹp, đến mức cô không nên xuất hiện ở một nơi như nhà vệ sinh công cộng.
Thẩm Hoài xem đi xem lại đoạn video nhiều lần, liên tục chụp ảnh màn hình và phóng to khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp. Sau một lúc lâu, cậu mới lắc đầu với Chu Đảng: “Không chắc có phải do trang điểm không, nhưng nhìn không giống Trần Nguyên Tổ chút nào.”
Chu Đảng hiếm khi để lộ vẻ băn khoăn: “Chúng tôi đã đối chiếu khuôn mặt của người trong video với cơ sở dữ liệu khuôn mặt, nhưng do thời gian gấp gáp, kết quả vẫn chưa có.”
“Chúng tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm thông tin về Trần Nguyên Tổ. Nếu những thông tin mà cậu cung cấp là chính xác, rất có thể nhà vệ sinh công cộng ở khu làng trong thành trên đảo Tàng Long chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.” Chu Đảng nhíu mày nói tiếp, “Chúng tôi cần nhanh chóng đến hiện trường, tránh để hung thủ quay lại dọn dẹp lần nữa.”
“Cậu có muốn đi cùng không?” Chu Đảng hỏi.
Thẩm Hoài gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng có chút hối hận, hối hận vì đã không báo cảnh sát kịp thời. Dù biết rằng hung thủ rất có thể đã dọn dẹp hiện trường sau khi gây án, nhưng vẫn có khả năng còn sót lại điều gì đó... Dù chưa chắc chắn Trần Nguyên Tổ là hung thủ, nhưng cậu ta là nghi phạm lớn nhất. Rất có thể cậu ta đã quay lại nhà vệ sinh để dọn dẹp thêm một lần.
Không thể chậm trễ, Chu Đảng dẫn Thẩm Hoài, Tiểu Triệu và những người khác đến ngay hiện trường.
—
Chưa kịp đến gần, mùi hôi thối đã bốc lên nồng nặc.
Nhà vệ sinh công cộng ở khu làng trong thành này đã lâu không được dọn dẹp, mùi bốc ra khiến người ta khó chịu. Không hiểu sao Trương Thiết và những người khác có thể chịu đựng được cái mùi này, kiên trì nhiều lần đến đây để lắp đặt camera siêu nhỏ.
Thẩm Hoài đeo khẩu trang và găng tay dùng một lần, trang bị kỹ lưỡng rồi cùng Chu Đảng và mọi người bước vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh chia thành khu nam và nữ, họ đi vào khu nam trước, im lặng nhìn ba hố xí đơn sơ và bẩn thỉu bên trong. Trong tình huống này, chẳng ai muốn mở miệng, tất cả chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết của việc lắp đặt camera siêu nhỏ.
Đồng thời, Chu Đảng và cảnh sát Tiểu Triệu cũng dùng bột từ tính màu đen để thu thập dấu vân tay trên tay nắm cửa, chụp ảnh và đo lường các dấu chân rõ rệt, ước lượng kích thước.
Thông tin ở nhà vệ sinh nam không nhiều, điểm quan trọng vẫn nằm ở khu nữ, vì camera siêu nhỏ của Trương Thiết được lắp đặt ở đây và hiện trường vụ án đầu tiên rất có thể cũng là ở đây.
Nhà vệ sinh nữ tương đối sạch hơn khu nam, nhưng trên trần nhà ở ngay cửa ra vào có dấu vết thiết bị bị tháo dỡ, và ở góc tường, xi măng lộ ra, có vẻ như đã có sự phá hoại khá mạnh.
Nhờ vào chiếc ghế và khả năng thể chất tốt, Chu Đảng và đồng đội nửa đứng nửa nằm trên tường, cố gắng lấy dấu vân tay trên trần nhà, trong khi cảnh sát Tiểu Triệu ngồi xổm, cầm kính lúp tìm kiếm từng tấc một để xác định có còn dấu vết máu hoặc tóc nào không.
Nhìn nhà vệ sinh dù bẩn thỉu nhưng không có dấu vết máu, Thẩm Hoài nín thở, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ đây không phải là hiện trường vụ án đầu tiên?”
Nếu hung thủ móc mắt Trương Thiết ở đây, chắc chắn phải có vết máu. Cho dù hung thủ đã xóa sạch dấu vân tay và vết máu trước đó, vẫn sẽ có dấu vết của việc làm sạch, không thể bừa bộn và bẩn thỉu như hiện tại.
Thẩm Hoài cảm thấy bất lực: Sao gần đây gặp hung thủ nào cũng đều xử lý hiện trường quá sạch sẽ gọn gàng.
Chu Đảng thì lại tỏ ra khá bình thản: “Từ khi nạn nhân rơi xuống từ cầu vượt Vân Hạc, chúng tôi đã đoán rằng hung thủ này không đơn giản.”
Sau khi tìm kiếm hết các manh mối, cả nhóm rời khỏi nhà vệ sinh và bắt đầu hít thở thật sâu.
Thẩm Hoài tò mò: “Các anh có phát hiện gì từ camera giám sát ở khu cầu vượt Vân Hạc không?”
Tiểu Triệu nghe nhắc đến video giám sát liền thở dài, kể lại tình hình. Họ đã sao chép và xem xét camera gần khu vực cầu vượt suốt một ngày, đến mức mắt mờ, đầu óc quay cuồng, nhưng điều kỳ lạ là cái chết của Trương Thiết dường như là do anh ta tự hoảng loạn rồi ngã xuống.
Trong video giám sát có thể thấy một chiếc xe đạp cũ kiểu 28 gọng. Người đi xe phía trước đội mũ đen, đeo khẩu trang cùng màu, cả người mặc bộ quần áo thể thao đen, che kín hoàn toàn không thấy rõ mặt. Từ camera, chỉ có thể lờ mờ nhận ra người này hơi mập, chiều cao khoảng 1m73 đến 1m75.
Cầu vượt Vân Hạc là khu vực cấm xe đạp và người đi bộ, nhưng một số người dân vẫn không tuân thủ quy định. Do lúc đó không có cảnh sát giao thông ở đoạn đường này, người đi xe phía trước chạy khá nhanh, khi đến giữa cầu, người đi phía sau dường như hoảng hốt, tay chân vung loạn xạ, ngã người về phía bên phải và lộn nhào xuống.
Yên xe đạp kiểu 28 khá cao, trong lúc hỗn loạn, người kia đã trượt qua lan can và ngã xuống.
“Hiện tại vẫn chưa thể xác định hành vi này là cố ý hay vô tình, điều quan trọng hơn là, nghi phạm đã biến mất trong dòng xe cộ.”