Kẻ biếи ŧɦái chuyên rình trộm xuất hiện trên báo
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Kể từ khi chàng trai trẻ mở cửa, ánh mắt của tất cả những người trên tầng ba đều ngay lập tức tập trung vào cậu ta. Cậu thanh niên rõ ràng không quen với những ánh mắt này, cứ nép sát vào cạnh cửa, dường như muốn co rúm lại.
Thẩm Hoài không hỏi nhiều, chỉ theo thói quen hỏi cậu ta xem có biết thông tin gì hữu ích liên quan đến Trương Thiết không. Từ đầu đến cuối, chàng trai mảnh khảnh chỉ khẽ lắc đầu. Qua mái tóc hơi dài của cậu ta, Thẩm Hoài bắt gặp đôi mắt đầy tò mò xen lẫn niềm vui thầm kín.
Đôi mắt rất đẹp, mí mắt đơn, khi nháy mắt có thể nhìn thấy một nốt ruồi hình bầu dục nhỏ nằm dưới mí mắt dài.
Thẩm Hoài muốn nhìn thêm vài lần, nhưng chàng trai đã cúi đầu.
Chu Đảng cùng những người khác đã lục soát khắp phòng 307, đồng thời niêm phong một số vật dụng đáng ngờ bằng túi chứng cứ, trong đó có cả camera ngụy trang siêu nhỏ mà Thẩm Hoài phát hiện. Đáng tiếc, thẻ nhớ vẫn chưa được tìm thấy, rất có thể đã bị tiêu hủy.
Trời không còn sớm, Thẩm Hoài và mọi người cũng chuẩn bị ra về. Khi đi xuống tầng và bước ra cửa chính, Thẩm Hoài bất giác quay đầu nhìn lên cửa sổ tầng ba. Thật kỳ lạ, cậu không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác lạ lùng về chàng trai kia. Cứ như thể có gì đó rất không phù hợp, nhưng lại không xác định được cụ thể là gì.
Thẩm Hoài quyết định ghi nhớ trong đầu, dự định trong mấy ngày tới sẽ quay lại quan sát thêm. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng sau này sẽ nhiều lần vô tình gặp lại chàng trai ấy.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Hoài thong thả ăn sáng và đến phòng biên tập, cậu lại tình cờ gặp chàng trai hôm trước ở dưới lầu. Vẫn với dáng vẻ hơi rụt rè, nhưng nét mặt của cậu ấy dường như tươi vui hơn, khi đứng bên cạnh Thẩm Hoài, cậu ấy ngượng ngùng nói lời chào: "Thật... thật trùng hợp."
Thẩm Hoài đang cầm trên tay một ly sữa đậu nành, thỉnh thoảng nhấp một ngụm. Nghe vậy, cậu có chút ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười nhẹ, để lộ hàm răng: "Thật trùng hợp, cậu làm việc ở đây à?"
Chàng trai mảnh khảnh lắc đầu, trong ánh mắt thoáng hiện nét buồn, cả người như chùng xuống. Cậu ấy đáp: "Không... không phải, tôi đến để phỏng vấn."
Thẩm Hoài ồ lên một tiếng, cười chúc cậu ấy may mắn trong buổi phỏng vấn, sau đó, trước ánh mắt mong đợi của chàng trai, cậu nói thêm mình làm việc ở phòng biên tập nào và tầng mấy.
Gương mặt chàng trai sáng lên rõ rệt, gật đầu thật mạnh, ngượng ngùng đáp lại: "Ừm." Nói xong, cậu ấy còn ngập ngừng nhìn Thẩm Hoài với ánh mắt đầy hy vọng, nói: "Tôi... tôi có thể kết bạn với anh không?" rồi lắc đầu lia lịa, đảm bảo: "Tôi sẽ không làm phiền anh đâu... chỉ là, nếu anh có thời gian, có thể... có thể tìm tôi."
Thẩm Hoài có chút ngạc nhiên trước sự vui mừng của chàng trai dành cho mình... Nếu tất cả những biểu hiện này chỉ là giả vờ, thì có thể nói khả năng diễn xuất của cậu ta thật sự rất tốt. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là Thẩm Hoài không hề cảm nhận được ác ý nào từ chàng trai này.
Thẩm Hoài đồng ý kết bạn WeChat với cậu ta. Khi bước ra khỏi thang máy ở tầng 8, cậu ta vẫn còn ngượng ngùng nhìn theo. Thẩm Hoài vô thức mở WeChat của người trẻ này.
Ảnh đại diện rất đơn giản, là bầu trời xanh và mây trắng, kiểu hình ảnh mà người lớn tuổi thường ưa thích. Đám mây trông rất dễ thương, nhìn từ xa giống như một chú thỏ ngộ nghĩnh, chỉ cần nhìn vào hình đại diện thôi cũng thấy vui vẻ.
Biệt danh WeChat của chàng trai cũng rất đơn giản, chỉ là một biểu tượng mặt cười ":)". Dòng thời gian của cậu ta khá gọn gàng, chỉ có bốn, năm bài viết, hầu hết là chia sẻ tin tức hoặc những câu nói truyền cảm hứng.
Ngay khi Thẩm Hoài lướt qua dòng thời gian, một loạt thông báo mới hiện ra. Khi nhấp vào, tất cả đều là những lượt thích mà chàng trai vừa mới mở cho cậu xem.
Thẩm Hoài trầm ngâm suy nghĩ, đúng lúc đó cậu gặp sếp khi bước vào văn phòng. Cậu không kiềm chế được mà hỏi: "Sếp ơi, em đang cảm thấy có chút bối rối."
Sếp đang cầm một cốc cà phê pha thủ công từ văn phòng bước ra, thấy cậu thì cười tít mắt: "Ồ, khách quý đây rồi, hôm nay sao lại có thời gian ghé qua thế?"
Thẩm Hoài đảo mắt, thân thiết dùng vai đẩy nhẹ ông chủ: "Ôi, em đang nói chuyện nghiêm túc mà. Chỉ là... nếu anh cảm thấy có người dường như rất vui khi gặp anh, đối diện với anh thì có chút... ngượng ngùng. Vậy liệu người đó muốn kết bạn với anh hay có mục đích khác?"
Thật lạ lùng, vì cậu thực sự cảm thấy hành vi của chàng trai trẻ có chút bất thường, nhất là khi cậu ta lại là hàng xóm đối diện của nạn nhân Trương Thiết. Điều này khiến Thẩm Hoài không khỏi nghĩ ngợi nhiều hơn.
Ông chủ, đang cầm ly cà phê, dừng lại giữa không trung, ngắm nhìn kỹ khuôn mặt của Thẩm Hoài rồi gật gù tỏ vẻ đồng tình: "Mặc dù cậu không phải là người quá đáng tin, nhưng cũng đừng coi thường sức hút của mình."
Thẩm Hoài: "… Đối phương là nam."
Ông chủ im lặng hai giây: "… Ừ, nam cũng không phải là vấn đề. Cậu quá bảo thủ rồi." Nói xong ông lại gật đầu mạnh hơn, khẳng định: "Đúng rồi, cậu thật quá bảo thủ."
Thẩm Hoài tự nghi ngờ bản thân trong vài giây. Hả? Chẳng lẽ mình thật sự quá bảo thủ sao?
Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức nhận ra và đảo mắt lần nữa. Cậu chợt nhớ ra lý do mình đến phòng biên tập từ sáng sớm hôm nay. Rõ ràng cậu muốn đến sớm để loanh quanh một chút, rồi đưa Châu Mỹ Quyên đi gặp bố mẹ và con gái của cô ấy, giúp cô hoàn thành nguyện vọng, cố gắng tối nay đưa cô đến mộ đá ở ngoại ô.
"Ông chủ, em có chút việc, cần xin nghỉ sớm." Trước mặt ông chủ ở phòng biên tập, Thẩm Hoài tỏ ra ngoan ngoãn hơn một chút, vì sau khi tốt nghiệp cậu vốn không định tìm việc. Cậu cảm thấy làm việc ban đêm rồi còn phải lái xe buýt sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình. Nếu tìm một công việc bình thường thì chẳng khác nào nhảy múa trên đầu Diêm Vương, chết sớm là điều không thể tránh khỏi.
Trời biết, lúc còn nhỏ, giấc mơ của cậu là trở thành một tổng tài bá đạo, dịu dàng, giàu có và đẹp trai, đích thực là người chiến thắng trong cuộc sống. Còn bây giờ... đừng nhắc đến tài xế xe buýt nữa.
Nhưng sau khi bị bạn bè và người thân hỏi thăm nhiệt tình nhiều lần, nửa năm sau khi tốt nghiệp, Thẩm Hoài cũng nghĩ rằng mình nên tìm một công việc nhẹ nhàng, để không phải đối mặt với tình huống như sau:
Bạn mới/người thân: "Cậu làm gì?"
Thẩm Hoài: "Thất nghiệp... Hahaha, đùa thôi, tài xế xe buýt."
Chậc.
Nghĩ đến đã thấy chẳng có chút oai phong nào.
May mà trời không tuyệt đường người, nhờ vào trí thông minh và vận may của mình, cậu đã tìm được công việc ở phòng biên tập linh dị do anh khóa trên thành lập. Phòng biên tập không đông người... đa phần là con nhà giàu, không sống dựa vào chút lương ít ỏi này, làm việc thoải mái, xin nghỉ tự do.
Ông chủ cau mày nhìn cậu: "Cậu không phải là cảnh sát chìm được cài vào phòng biên tập này chứ... Người ta xin nghỉ đều là do bản thân không khỏe, người nhà không khỏe, hay con cái không khỏe, còn cậu thì sao?"
Thẩm Hoài biết ông chủ chỉ đang đùa, lập tức cười đáp lại: "Vì thế giới không khỏe, nên em phải đi cứu thế giới."
Ông chủ: "Cút cút, đừng để tôi thấy cậu trên tin tức tội phạm."
Và rồi lời tiên đoán trở thành hiện thực.
Thẩm Hoài thực sự lên báo địa phương, với tiêu đề vừa kinh hoàng vừa hài hước:
#Hai cặp vợ chồng già giành giật cháu ngoại với ý định gì? Bàn tay bí ẩn đằng sau hóa ra là như thế này!#
—
Thẩm Hoài cảm thấy diễn biến của sự việc thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Những ông bà già khóc lóc thật sự khiến cậu khó lòng đối phó.
Trong một văn phòng nhỏ của Sở Công an Hải Thành:
Bố mẹ của Lý Sự Lý đang nắm chặt tay cháu gái Lý Nhã, khóc lóc thảm thiết: "Con trai chúng tôi, Sự Lý, đã bị bắt, nó chỉ có mỗi một đứa con này thôi, các người muốn đào tim của hai ông bà già chúng tôi hay sao... Nhã Nhã, Nhã Nhã, cháu yêu nhất là ông bà đúng không? Theo ông bà về nhé?"
Bố mẹ của Châu Mỹ Quyên thì khóc lóc đến xé ruột xé gan, nước mắt đầm đìa: "Con gái đáng thương của tôi!! Các người là lũ sói độc ác, đều không có kết cục tốt đẹp! Con bé không thể giao cho nhà các người, chúng tôi không tin vào sự giáo dục của các người... Con bé là do con gái Mỹ Quyên của chúng tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, không liên quan gì đến nhà họ Lý các người!!"
Nhân vật chính Lý Nhã thì hai mắt đờ đẫn, nỗi sợ hãi tột cùng khiến toàn thân cô bé run rẩy, không thốt nên lời: Cha bé... đã gϊếŧ mẹ bé...
Thẩm Hoài mệt mỏi thở dài, ánh mắt hướng về phía Châu Mỹ Quyên đang ôm chặt bố mẹ và con gái giữa đám đông, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc. Cậu mở lời với thiện ý: “Dù sao thì đứa trẻ cũng đã 12 tuổi, có khả năng phán đoán nhất định, vì vậy để Lý Nhã tự quyết định có lẽ hợp lý hơn.”
Đối với Thẩm Hoài, thái độ của hai bên ông bà đã rất rõ ràng.
Bố mẹ của Châu Mỹ Quyên biết cậu là người đã bắt được kẻ gϊếŧ con gái mình, nên họ cũng nghe lời cậu khuyên, thậm chí còn khẽ mỉm cười với cậu.
Trong khi đó, bố mẹ của Lý Sự Lý lại lộ rõ vẻ mặt khó chịu, ánh mắt đầy oán hận, trách cậu đã khiến con trai họ bị kết án tử hình. Đứa con mà họ đã nuôi nấng vất vả, vốn là niềm tự hào, chẳng bao giờ khiến họ phải lo lắng, nếu không phải vì Châu Mỹ Quyên kia quá đáng, con trai họ vốn nhút nhát sao có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy?
Thẩm Hoài không để ý đến ánh mắt của hai ông bà, theo cậu nghĩ, kết cục như vậy vẫn còn có thể chấp nhận được. Dù sao nhà nước cũng đối xử với tử tù khá khoan dung, chỉ cần một viên đạn bạc là xong, cái chết đến quá nhanh và nhẹ nhàng.
Nhưng nạn nhân thường chịu đựng nỗi đau khủng khϊếp, và dù họ không thể tái hiện lại nỗi đau của người chết, họ cũng chỉ có thể đòi lại công lý, để vong linh người đã khuất được yên lòng.
“Lý Nhã, lại đây với anh.” Thẩm Hoài vẫy tay về phía Lý Nhã, dịu dàng nói lời khuyến khích, “Em có muốn gặp lại mẹ không?”
Đôi mắt Lý Nhã run rẩy, đầy hy vọng nhìn Thẩm Hoài, chạy nhanh đến trước mặt cậu, mong muốn nghe được rằng mẹ mình vẫn còn sống – liệu đây có phải chỉ là một cơn ác mộng thôi không?
Thẩm Hoài rõ ràng nhận thấy sự mong đợi trong ánh mắt của đứa trẻ, nhưng cậu chỉ có thể nhẫn tâm phá tan hy vọng đó. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Nhã, rồi khi bàn tay run rẩy của Châu Mỹ Quyên đặt lên, Thẩm Hoài dùng tay trái của mình phủ lên hai bàn tay. Cậu hỏi: “Em cảm nhận được chưa?”
Lý Nhã lập tức òa khóc, miệng không ngừng gọi “Mẹ, mẹ”. Hai bên ông bà muốn lao tới nhưng đã bị cảnh sát đứng cạnh ngăn lại.
Chờ đến khi Lý Nhã bình tĩnh lại, Thẩm Hoài mới chậm rãi kể lại sự việc và để Lý Nhã tự đưa ra quyết định.
“Ông bà nội và ông bà ngoại đều rất yêu thương em, nhưng sau chuyện này, hai bên đã không thể hòa thuận ngồi lại nói chuyện với nhau nữa. Em chưa đủ tuổi trưởng thành, vì vậy cần phải có người chăm sóc. Tiểu Nhã, anh rất tiếc vì chuyện đã xảy ra, nhưng mẹ em mong muốn tương lai của em luôn tràn đầy niềm vui.”
“Mẹ đã vạch ra mọi kế hoạch cho em, cô mong em sẽ học ở trường Nhất Trung Hải Thành từ cấp hai đến cấp ba, vui vẻ vượt qua sáu năm quan trọng nhất trong đời, thành công vượt qua kỳ thi đại học. Cô mong em sẽ luôn như một bông hoa hướng dương, mãi mãi hướng về phía ánh sáng.”
Bố mẹ của Châu Mỹ Quyên đã khóc không thành tiếng, trong khi bố mẹ của Lý Sự Lý thì ngồi một góc với vẻ mặt lúng túng và xấu hổ.
Lý Nhã gục đầu vào ngực Thẩm Hoài, miệng há to nhưng không phát ra tiếng, nước mắt chảy dài, ai có mặt cũng cảm nhận được nỗi đau đớn, bất lực và tuyệt vọng của cô bé.
Một lúc lâu sau, Lý Nhã mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh... Em sẽ, em sẽ đi theo ông bà ngoại.” Chỉ cần nghĩ đến việc cha mình đã gϊếŧ mẹ, cô bé không thể đối diện với ông bà nội. Cô bé muốn chuộc lỗi, không chỉ với phần của cha, mà còn muốn thay mẹ mình hiếu thảo với ông bà ngoại.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Ngoan lắm.”
Tất nhiên, hành động của cậu đã khiến bố mẹ của Lý Sự Lý lớn tiếng chửi rủa. Tiếng chửi rủa thu hút sự chú ý của các phóng viên đang theo dõi vụ án phân xác, và Thẩm Hoài lại một lần nữa xuất hiện trên bản tin pháp luật của địa phương.
Thật sự là hết sức kỳ quặc.
—
Ba giờ sáng, Thẩm Hoài cuối cùng cũng tiễn Châu Mỹ Quyên, người khóc lóc nức nở, ra đi. Cậu thở dài một tiếng, rồi vô tình trở về nhà, quyết tâm thẩm vấn Trương Thiết.
“Anh có thường lắp camera siêu nhỏ ở nơi công cộng, và dùng nó để tìm kɧoáı ©ảʍ bệnh hoạn không?”
Trương Thiết mở miệng định phủ nhận, nhưng vừa nói được chữ "không", thì đã nghe giọng nói trầm ngâm đầy đe dọa của Thẩm Hoài:
“Anh nghĩ cho kỹ. Cái chết của anh có liên quan đến những bức ảnh mà anh đã chụp lén. Tốt hơn hết anh nên nghĩ xem, anh đã nhìn lén ai? Ai đã phát hiện ra anh? Anh đã khám phá được bí mật của ai?”
“Nếu còn dám nói dối, không những anh không được phán xét công bằng, mà anh sẽ còn trở thành một kẻ bệnh hoạn rình rập trên khắp các mặt báo, chẳng ai thèm thương hại anh đâu.”
Trương Thiết: “...”
Quỷ dữ!
Nhưng anh ta đã do dự.
—
Tiểu kịch trường:
Thẩm Hoài: Đe dọa người khác thật sảng khoái!