Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 15: Người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội

Cậu thanh niên có dáng người mảnh khảnh

Edit: Phụng

Beta: Phụng

Kể từ khi Lý Sự Lý nảy sinh ý định gϊếŧ người, ông ta đã kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Với sự sắp xếp của Lý Sự Lý, Triệu Tường đã thuận lợi trở thành nhân viên tạm thời của khu căn hộ, chịu trách nhiệm về an ninh và hệ thống giám sát.

Vào tối ngày 6 tháng 9, sau khi Châu Mỹ Quyên đến khu căn hộ Giang Viên để cãi vã với Lý Sự Lý, ông ta đã nhanh chóng đánh ngất cô. Lý Sự Lý sau đó liên hệ với Triệu Tường để cùng nhau dùng thùng giấy đựng đồ điện tử chuyển Châu Mỹ Quyên xuống tầng hầm. Lý Sự Lý vốn yêu thích động vật, nhưng vì mắc chứng sạch sẽ nên ông ta đã nuôi những con vật hoang trong suốt 7-8 năm. Ông ta đã chuẩn bị sẵn một chiếc máy xay thịt lớn và một chiếc cưa điện nhỏ, trước đây dùng để xử lý thịt heo, bò, dê, giờ thì cũng dùng để phân xác chính vợ mình.

Sau khi phân xác xong, ông ta gói gọn các phần cơ thể và tiếp tục cho chó mèo hoang trong khu và ở trường đại học ăn như bình thường mà không ai nghi ngờ gì.

Chỉ có việc những con mèo chó này sau khi ăn thịt người trở nên thay đổi tính cách, trở nên lo lắng, bất an, đã khiến Thẩm Hoài và cảnh sát nghi ngờ.

Bộ xương của Châu Mỹ Quyên thì được Lý Sự Lý chặt nhỏ thành nhiều mảnh, rửa sạch, đeo găng tay rồi bỏ vào balo lớn để mang ra ngoài và chôn trong một tòa nhà bỏ hoang.

Khi Chu Đảng kể lại, Thẩm Hoài không ngừng thở dài. Cậu lo lắng về cô con gái của Châu Mỹ Quyên, nên liền hỏi: "Con gái của Châu Mỹ Quyên năm nay mới 12 tuổi. Ba mẹ của cô ấy đã đến chưa?"

Chu Đảng gật đầu: "Chiều nay hai ông bà đã đến đồn cảnh sát. Hiện bộ xương của cô Châu Mỹ Quyên đã được chuyển đến nhà hỏa táng, đó cũng là nguyện vọng của hai ông bà, không thể giữ được thi thể con gái, ít nhất cũng còn tro cốt để tưởng nhớ." Nói đến đây, anh bổ sung thêm: "Chúng tôi cũng đã thông báo cho cha mẹ của Lý Sự Lý, họ lập tức dẫn theo cháu gái đến đồn cảnh sát. Hiện tại, bốn người già đó... đang tranh cãi về quyền nuôi cháu gái."

Thẩm Hoài suy nghĩ một lúc, quyết định ngày mai sẽ dẫn Châu Mỹ Quyên đến gặp con gái, để hoàn thành mong ước cuối cùng của cô.



Các món nướng lần lượt được dọn ra, Chu Đảng cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi đối diện với Thẩm Hoài. Lúc này, Thẩm Hoài mới nhận ra rằng cảnh hai người vừa thì thầm vào tai nhau trông có chút gì đó thân mật...

Thật kỳ lạ, rõ ràng thời gian quen nhau cũng không lâu, nhưng lại có cảm giác đối phương rất đáng tin cậy.

"Chắc anh đói rồi, ăn nhiều một chút đi," Thẩm Hoài vừa nghe về vụ án khiến trong lòng cậu cảm thấy vô cùng hài lòng, nên nhiệt tình đẩy đĩa mì xào hải sản đến trước mặt Chu Đảng, "Đợi anh ăn xong chúng ta nói tiếp."

Chu Đảng nhìn cậu một cách kỳ lạ, hỏi: "Là vụ án xác rơi mà cậu nói trên WeChat phải không?"

Thẩm Hoài khẽ ho hai tiếng, tay đang cầm ly nước ngọt bỗng run lên, cậu vội đặt ly xuống, rồi vô tội nhìn Chu Đảng: "Chẳng phải tôi sợ anh không ăn nổi sao?"

Ai mà vừa ăn vừa bàn về án mạng và xác chết được chứ.

Chu Đảng khẽ "ồ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn mì, chỉ để lại một câu: "Không sao đâu, cậu nói đi, chúng tôi ăn cùng hiện trường vụ án và phòng khám nghiệm tử thi nhiều lần rồi. Nghe một chút và xem ảnh cũng chẳng vấn đề gì."

Nghe vậy, Thẩm Hoài mới yên tâm, bông đùa vài câu, rồi kể cho Chu Đảng nghe về việc phát hiện thi thể ở cầu cạn Vân Hạc, chuyện xác chết bị móc mắt, việc cậu đến nhà Trương Thiết và phát hiện ra camera giấu kín, cùng những phỏng đoán của cậu.

Trong khi kể, Thẩm Hoài để ý xung quanh xem có ai chú ý hay không, đặc biệt ngồi sát lại để thì thầm. Vì quá hào hứng với câu chuyện, Thẩm Hoài không để ý rằng động tác ăn mì của Chu Đảng ngày càng chậm lại, yết hầu của anh liên tục chuyển động: Sao lại có cảm giác... một làn hơi ngọt ngào phả vào mặt mình vậy?

Chu Đảng thậm chí còn hít hít mũi: Quả thực là có vị ngọt.

"Ở đây cũng không có camera giám sát, tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy," Thẩm Hoài giả vờ than thở, "Nhưng vụ án này rất thú vị, các anh sẽ tiếp nhận chứ?"

Chu Đảng gật đầu.

Thành phố Hải, còn gọi là Thịnh Hải, có dân số thường trú chỉ khoảng hai triệu người. Là một thành phố không lớn cũng không nhỏ, không có sự phân khu chặt chẽ như ở các thành phố lớn, vì thế các vụ án đều được chuyển giao cho sở công an thành phố Hải xử lý.

Chu Đảng, với vai trò đội trưởng đội điều tra hình sự của sở công an thành phố Hải, công việc hàng ngày rất bận rộn.

Liên quan đến vụ án xác rơi ở cầu cạn, phía sở công an đã có cảnh sát đến hiện trường chụp ảnh và bảo vệ khu vực, tiến hành điều tra. Làm thế nào để xác định được hung thủ là bài toán mà họ cần dốc toàn lực để giải quyết trong thời gian tới.

Chu Đảng nói: "Nếu phát hiện được manh mối gì, nhớ thông báo cho chúng tôi ngay."

Thẩm Hoài chớp mắt nhìn anh: "Tất nhiên rồi, cảnh sát và người dân là một nhà mà."

Sau khi trao đổi vài câu theo đúng kiểu "chính thống", không biết đã đυ.ng trúng chỗ nào buồn cười, cả hai cùng không nhịn được mà cười khúc khích, đầu tựa vào tay, rung rinh.

Ăn xong cũng đã muộn, nhưng Chu Đảng vẫn chuẩn bị đến nơi Trương Thiết sinh sống để khảo sát. Anh nói rằng đồng nghiệp cũng đã đến để thu thập chứng cứ, nên Thẩm Hoài quyết định ở lại quan sát.

Cảnh sát chắc chắn sẽ thu thập chứng cứ kỹ càng hơn nhiều so với việc cậu tự làm, cũng là cơ hội để học hỏi thêm các kỹ thuật thu thập bằng chứng.

Người đến là những gương mặt quen thuộc: Tiểu Chu và một nữ cảnh sát buộc tóc đuôi ngựa rất gọn gàng. Họ chỉ chào hỏi nhau đôi câu rồi cùng tiến về địa điểm.

Khi đến trước cửa phòng 307 của Trương Thiết, Thẩm Hoài lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa đã được bọc cẩn thận trong giấy vệ sinh, đưa cho Chu Đảng: "Chìa khóa phòng đây."

Để tránh những rắc rối không cần thiết, Thẩm Hoài giải thích: "Chiều nay tầm hai, ba giờ tôi đến cầu cạn Vân Hạc và biết được về vụ án mạng, nên đã đến đây trước để tìm hiểu tình hình. Đây, chìa khóa vốn dĩ được giấu trong đôi giày cao su này."

Cả ba người trong đội cảnh sát đồng loạt nhìn về phía đôi giày cao su bẩn thỉu, bốc mùi ở ngay cửa, không ai nói một lời.

Một lúc sau, nữ cảnh sát Tiểu Tiếu mím môi, khó khăn nói: "Cảm ơn cậu."

Họ mở cửa và bắt đầu thu thập chứng cứ, còn Thẩm Hoài thì dựa vào cửa, ánh mắt dừng lại trên những người thuê trọ khác ở tầng ba. Cảnh sát xuất hiện đã gây ra sự tò mò, khiến không ít người ra ngoài xem tình hình. Có người hé cửa chỉ đủ lộ hai nắm tay để nhìn trộm, có người đứng ngay cửa nhìn ra một cách công khai, còn có những nhóm ba đến năm người đứng tụm lại ở cuối hành lang vừa thì thầm bàn tán vừa quan sát.

Thẩm Hoài chú ý đến một thanh niên ở căn hộ bên cạnh và tiến lại hỏi: "Anh có biết Trương Thiết ở phòng 307 không?"

Chàng thanh niên ngượng ngùng gật đầu: "Biết, anh ấy làm cùng công trường với tôi, nhưng chúng tôi không thân."

Thẩm Hoài gật đầu ra chiều suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: "Trong công trường của các anh có nhiều người sống ở đây không? Anh có biết Trương Thiết có bạn bè thân thiết hoặc đối thủ nào không?"

Người thanh niên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi nở nụ cười hiền hậu, lắc đầu: "Hình như không có ai cả. À, anh ấy có vẻ hay ở gần anh Vương vì cả hai làm cùng một tổ."

"À đúng rồi, ở đây có nhiều người làm việc ở công trường như chúng tôi."

Thẩm Hoài còn đang do dự có nên nói ra hay không thì Chu Đảng, người vẫn chú ý đến diễn biến, liền thẳng thắn thông báo: "Trương Thiết ở phòng 307 đã chết, sơ bộ nhận định là bị sát hại, trước khi chết bị móc mắt. Nếu có manh mối liên quan, có thể gọi điện trực tiếp hoặc ẩn danh gửi tin nhắn qua trang WeChat của sở cảnh sát Hải Thành."

"Trời ơi, chết thật rồi sao?"

"Anh Vương, anh có biết Trương Thiết không? Cảnh sát bảo anh ấy chết rồi, thật là..."

"Trời đất, chết ngay trong căn hộ này à? Đáng sợ quá, tối nay làm sao mà ngủ nổi đây..."

Tin tức có người chết khiến cả tầng xôn xao, người ở các tầng khác cũng kéo đến, tạo nên khung cảnh hỗn loạn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy các cảnh sát đeo súng bên hông, đám đông trở nên e dè, tự giác dạt ra hai bên hành lang, trong mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn sợ hãi.

Tiểu Tiếu mặt lạnh cầm cuốn sổ ghi chép đi ra, không chút biểu cảm, lướt mắt qua đám đông hiếu kỳ rồi hỏi: "Có ai có thông tin gì không?"

Một số người lặng lẽ lắc đầu.

Tiểu Tiếu giơ tay: "Không có, quay về phòng, hiểu chưa?"

Một vài người nhát gan lập tức rút về phòng và đóng cửa lại, nhưng vẫn không cam tâm mà để lại một khe hở nhỏ — biết đâu có thể nghe được chút tin tức giật gân.

Anh Vương, người làm cùng tổ với Trương Thiết, được giữ lại để hỏi thêm.

Anh Vương là một người đàn ông nhỏ con, cao tầm 1m6, tay cầm bát đũa, vừa nhíu mày vừa ăn: "Tôi không biết nhiều về Trương Thiết lắm. Chúng tôi là người cùng quê, nhưng khác vài làng. Sau khi đến đây, anh ấy khá hiền lành, tiền kiếm được đều dành dụm gửi về quê, không chơi bời hay cờ bạc gì cả... Anh ấy chết thế nào vậy?"

Chu Đảng hỏi: "Sáng nay anh ấy không đi làm, anh không biết sao?" Thi thể của Trương Thiết bị ném xuống cầu cạn Vân Hạc vào khoảng 2 giờ chiều ngày 13 tháng 9, sơ bộ nhận định thời điểm bị móc mắt và tử vong rơi vào khoảng từ ngày 12 đến 13 tháng 9.

Trương Thiết đã mất tích một thời gian dài như vậy, mà người quản lý tổ của anh ấy lại không hề hay biết?

Anh Vương nhíu mày: "Thật ra tôi không biết. Dạo này chúng tôi rất bận, tôi còn phải quản lý tám, chín thợ phụ nữa. Bên công trường tính tiền công theo ngày, làm ngày nào tính ngày đó, nên cũng có nhiều thợ phụ hôm nay nghỉ, mai làm, thế là chuyện bình thường."

Anh Vương hoảng hốt: "Gϊếŧ người không liên quan đến tôi đâu nhé!"

Thẩm Hoài liếc nhìn thể trạng của anh Vương, tạm thời loại anh ta khỏi diện nghi phạm, rồi tò mò hỏi: "Anh có biết Trương Thiết có từng tiếp xúc với phụ nữ nào không?"

Anh Vương bật cười, vỗ đùi: "Ôi trời, làm gì có cô gái nào ở đây! Chúng tôi còn không thấy bóng dáng phụ nữ nào cả, nếu có thì cũng là mấy cô dắt theo cả gia đình, tầm ba, bốn chục tuổi."

Điều này quả thật kỳ lạ.

Thẩm Hoài ngồi xổm bên cạnh cửa, suy nghĩ về tình hình vụ án. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chú ý đến cửa phòng 306 đối diện vẫn luôn đóng chặt. Cậu tò mò hỏi người thanh niên gần đó về tình trạng của căn phòng này, nhưng anh ta suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu: "...Hình như... tôi chưa bao giờ thấy ai cả."

Tiểu Tiếu cảnh sát nghe thấy, liền tiến đến gõ cửa và thông báo tình hình.

Ba phút sau, cánh cửa mở ra.

Một cậu thanh niên cao khoảng 1m68, dáng người mảnh khảnh, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "...Tôi, tôi nghe thấy rồi."

Nhìn dáng vẻ cậu ta có vẻ là một người sợ giao tiếp.



Tiểu kịch trường:

Thẩm Hoài: Rốt cuộc camera quay đàn ông hay phụ nữ vậy…