Hẹn Hò Với Anh Đi, Sẽ Rất Thú Vị Đấy

Chương 1

Hôm nay, người nọ giống như một con chó điên mất kiểm soát.

Văn Dĩ Sanh cuộn mình quay lưng về phía anh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Một sự phản kháng không lời.

Người đàn ông hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười, một nụ cười lạnh: "Em khóc cái gì? Mới đi theo thằng khác ra ngoài có một chuyến mà đã không chịu nổi tôi rồi à?"

"Lá gan cũng lớn, dám cùng Chung Tự hợp sức lừa tôi, suýt nữa đã để em chạy theo nó, em xem tôi là thằng ngốc chắc?"

Văn Dĩ Sanh đau đớn đến phát run, đã sớm từ bỏ việc giải thích: "Ôn Chấp, chúng ta đã kết thúc rồi. Rốt cuộc anh định giam tôi tới khi nào..."

Ôn Chấp gập tay lại, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay bỗng nhiên siết chặt, túm lấy tóc Văn Dĩ Sanh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn: "Em nói cứ như tôi là thằng biếи ŧɦái vậy. Ban đầu chẳng phải chính em gái A Sanh em là người cười với tôi trước, quyến rũ tôi trước sao?"

"Kết thúc?" Ôn Chấp cười càng lạnh hơn, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại nặng nề cực điểm.

"Chỉ cần tôi chưa muốn kết thúc, thì dù sống hay chết, vinh hay nhục của em đều do tôi quyết định. Việc em phải làm chính là quỳ xuống mỉm cười với tôi, nghe lời tôi, chỉ được phép làm nũng với tôi, dịu dàng với tôi, mặc tôi làm gì cũng không thể nghĩ đến việc phản bội tôi."

Văn Dĩ Sanh cười tự giễu, Ôn Chấp muốn cô làm con chó của anh.

Một con chó mất hết tất cả tự do, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự kiểm soát và ham muốn của anh.

"Dù anh có tin hay không, tôi thực sự từng yêu anh."

Nhưng giờ đây, cô thật sự hối hận vì đã trêu chọc Ôn Chấp.

Kiếp sau, kiếp sau nữa, cô cũng không muốn lại gần một tên ác quỷ đội lớp người, vẻ ngoài dịu dàng, bên trong lại máu lạnh tàn nhẫn, chiếm hữu biếи ŧɦái, cực đoan bệnh hoạn như Ôn Chấp!!!

"Hãy tha cho Chung Tự, tôi và anh ấy... không có gì cả."

Sau khi Văn Dĩ Sanh khó nhọc nói ra những lời này, sức lực trong cơ thể cô như bị rút cạn, cả thân thể lẫn ý thức đều dần chìm xuống.

Là cái chết sao?

Vậy... có lẽ cô đã được giải thoát rồi.

"A Sanh..."

"Văn Dĩ Sanh!!!" Người đàn ông bỗng chốc cứng đờ, tiếng hét khàn điên cuồng, xen lẫn cả phẫn nộ: "Nếu em dám chết, tôi nhất định không tha cho Chung Tự! Tôi sẽ khiến cả nhà họ Chung không được sống yên! Em có nghe thấy không hả?!"

Cơ thể cô gái trong vòng tay anh đã dần lạnh ngắt, như một con búp bê bị đứa trẻ làm hỏng, rách nát và yên lặng.