An Ninh quận chúa cũng lên tiếng: “Thuận Tử, mau đưa thiếu gia về đi.”
Thấy nhi tử còn đang chần chừ, bà vội quát: “Thuận Tử, mau lên.”
Sống chết của lão công công giờ đây đều trông cậy vào Thuận Tử. Nếu thật sự lấy lệnh bài ra, đám người kia quỳ hay không quỳ thì vẫn chưa biết được.
Thấy quận chúa đã mở lời, Phong lão thái gia đành nhịn xuống cơn giận, phất tay: “Đi đi, đi đi.”
Lão đại thì chỉ là kẻ đầu trọc, lão nhị thì vì quận chúa được phong đất nên không thể từ quan. Còn lão tam thì thông minh nhưng lại không thích đọc sách, cuối cùng lại trở thành thương nhân, bỏ mặc thê tử con cái ở nhà, giờ không biết đang làm ăn buôn bán tận xó xỉnh nào.
Lão từng là tể tướng, nhưng nay đã lui về ở ẩn, còn ai nhớ đến lão nữa! Vài năm nữa, gia tộc này sớm muộn gì cũng phải do quận chúa làm chủ.
Phong Quân ngồi ở bên cạnh tối sầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phong Trầm lấy từ trong túi ra một miếng bánh phù dung nhét vào tay tiểu cô nương, rồi cúi người ôm chặt lấy nách Tô Tri Diên mà đi tiếp.
Tô Tri Diên nâng miếng bánh trong suốt kẹp nhân lên, đôi mắt sáng rỡ, lập tức bỏ vào miệng. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm “quý nhân”.
Trong lòng cảm thấy vị này thật tốt! So với tổ mẫu của nàng còn tốt hơn nhiều.
Tổ mẫu mỗi lần chỉ cho ăn bánh đào tô, mà ba ngày mới được một cái.
Hôm nay nàng đã ăn một, hai, ba, bốn miếng bánh rồi!
Thuận Tử bưng bát cơm, nhìn tiểu cô nương ngửa cổ lên với vẻ mặt "ngài thật tốt" rồi lại ngó sang thiếu gia nhà mình, không khỏi cảm thấy thú vị.
Hồi nãy trong phòng còn khóc đến mức tưởng sắp ngất, thế mà bây giờ chỉ cần một đĩa bánh đã dỗ được rồi.
Quả nhiên, có ăn là có tất cả!
Sau khi ăn xong, Tô Tri Diên sờ sờ cái bụng nhỏ căng tròn, trong đó toàn là mỹ vị nhân gian.
Đôi mắt nàng lấp lánh ánh sao, nếu ngày nào cũng được ăn như vậy thì tốt biết bao!
Phong Trầm cũng duỗi tay ra, khẽ ấn lên cái bụng nhỏ tròn trĩnh của nàng, thấy đã no thì quay người cầm khăn tay lau mặt cho tiểu cô nương.
Thuận Tử cầm bát không, ánh mắt đầy vẻ khϊếp sợ.
Thiếu gia nhà hắn... từ bao giờ lại hầu hạ người khác như vậy?!
Chiếc khăn vẫn còn hơi ấm, áp lên gò má khiến da thịt hồng hồng. Tay Phong Trầm khựng lại, nhìn chăm chú vào sắc hồng phấn ấy.
Dưới ánh đèn, thậm chí có thể thấy rõ lớp lông tơ trên da nàng. Y cúi xuống, hé miệng nhẹ cắn.
Không có vị gì cả. Nhưng tại sao lại trông ngon mắt đến vậy? Như những quả đào mật trong ngự thiện phòng, nước nôi căng mọng.
Tô Tri Diên hoảng hốt đến mức nín thở, không dám phát ra một tiếng động. Người này lại muốn ăn thịt nàng rồi sao?!
Nuôi nàng no căng xong là để ăn thịt nàng ư? Hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy má mình.
"Hu hu~" Về nhà! Nàng muốn mẫu thân!
Phong Trầm thản nhiên lấy từ trong túi ra một miếng bánh chua cay, giơ lên trước mắt nàng.