Ta Nhặt Được Thì Là Của Ta

Chương 6

Cố Ca khẽ vuốt mái tóc của Tô Sương, bà ấy cũng không ngờ rằng Tri Diên lại có phúc khí lớn đến vậy.



Phong gia.

An Ninh quận chúa nhìn nhi tử đuổi cả nha hoàn đi, tự tay múc từng thìa cơm đút cho tiểu cô nương ăn thì chỉ cảm thấy đau cả mắt.

Bà nuôi y lớn như này rồi cũng chưa từng thấy y dịu dàng như thế. Đừng nói là đút cơm, ngay cả một viên đường cũng chưa từng đút cho bà ăn!

Phong lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, bà ấy nhàn nhạt nói: “Đây chính là tiểu cô nương mà Trầm Ca giữ lại sao?”

Tướng mạo quả thực rất thanh tú, nhưng lại không biết quy củ, tuổi còn nhỏ đã biết cách lấy lòng người khác.

Tô Tri Diên chớp chớp đôi mắt to tròn, hết liếc nhìn người này rồi lại ngó người kia, cuối cùng dừng lại trên bát cháo thịt.

Phong Trầm thấy nàng cứ chăm chú nhìn tay mình, vội vàng đưa thìa tới.

Cái miệng nhỏ xinh ăn đến hai má phồng lên, mỗi lần ăn một miếng thì đôi mắt lại càng sáng hơn, như thế chứa đầy sao trời.

Rất đẹp.

Phong Trầm không trả lời lão phu nhân mà chỉ tăng tốc độ múc cháo.

Phong Nghị vội vàng lên tiếng thay y, sợ Phong Trầm sẽ rút lệnh bài ra bắt mẫu thân ông quỳ xuống. Thằng nhóc này thực sự có gan làm vậy!

“Là An Ninh thích nên giữ lại chơi hai ngày ạ.”

Không thể để người ta nói bậy làm hỏng thanh danh tiểu cô nương được.

Mới có ba tuổi thì hiểu được gì ngoài bát cháo thịt kia chứ!

Nhìn nàng ăn một cách thỏa mãn, ông vô thức cũng múc một thìa từ bát mình nếm thử.

Hương vị đúng là không tệ!

An Ninh quận chúa nhìn chăm chú vào cái miệng nhỏ nhắn đang chóp chép nhai cháo, không biết thất thần từ lúc nào.

Khoé miệng bà vô thức cong lên, tiểu cô nương này thật sự rất đáng yêu.

Phong Trầm khẽ cau mày, nghiêng người chắn tầm nhìn của mọi người. Hay là trở về phòng ăn đi!

Ánh mắt không có chừng mực như vậy thật sự khiến người ta khó chịu mà.

Nàng đâu phải của bọn họ.

Trước mặt bao người, Phong Trầm đưa bát cháo trong tay cho Thuận Tử, sau đó ôm nách nàng rồi nhấc bổng nàng lên.

Trực tiếp ôm đi về phòng mình.

Phong lão thái gia quát lớt: “Không có quy củ.”

Phong Trầm liếc nhìn phụ thân, y chậm rãi thả tiểu cô nương vẫn còn đang nhai cháo xuống rồi bắt đầu thò tay vào túi lấy lệnh bài.

Phong Nghị sợ đến mức vội bật dậy: “Tiểu cô nương sợ người lạ nên không dám tự gắp thức ăn, về phòng ăn cũng như nhau thôi.”

Ông sợ nhi tử của mình thật sự ép phụ thân của ông quỳ xuống.