Ta Nhặt Được Thì Là Của Ta

Chương 4

Tất nhiên An Ninh quận chúa sẽ không nỡ, nhưng đó là nhi tử của bà. Bà quay đầu, không muốn nhìn thêm nữa: “Vậy chàng nhẹ một chút.”

Đừng làm con bị thương.

Phong Nghị biết có chừng mực. Dù sao đây cũng là nhi tử duy nhất của ông, ông vén tay áo lên, thằng nhóc này từ nhỏ đã có sức mạnh kinh người. Trước đây, có không ít lần ông phải chịu thiệt dưới tay y.

Lúc này, Phong Trầm chậm rãi lấy từ trong túi gấm một tấm lệnh bài màu vàng. Giọng nói lạnh lẽo vang lên, không mang theo chút dao động nào: “Thấy lệnh bài như thấy Thánh Thượng, còn không mau quỳ xuống?”

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Phong Nghị nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài ở trước mặt, cuối cùng phất tay áo rời đi. Miệng còn lẩm bẩm mấy câu không thể thông qua tɧẩʍ ɖυyệt.

An Ninh quận chúa nhìn tấm lệnh bài kia, chợt hiểu ra vì sao hoàng huynh lại đẩy bà đến tận vùng đất xa xôi này.

Một nơi mà nửa năm một năm cũng không thể quay về thăm nhà được.

Phong Trầm cúi đầu cất tấm lệnh bài vào túi, không hề liếc nhìn mẫu thân lấy một cái, mà chỉ vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt Tô Tri Diên.

Không hề cảm thấy ghê tởm một chút nào.

Lau rồi lại chảy, chảy rồi lại lau, cứ thế lặp lại như thể đang làm một việc rất thú vị.

An Ninh quận chúa chưa bao giờ thấy nhi tử của mình chăm sóc ai như thế, nhìn tiểu cô nương tròn trịa đáng yêu kia, bà vừa thấy thương vừa cảm thấy phức tạp.

Bà quay người rời đi, sợ rằng nhi tử lại lấy lệnh bài ra bắt bà quỳ một cái.

Bà phải đi xem phu quân có tức đến hộc máu không, tiện thể bàn bạc xem có nên sinh thêm một đứa nữa hay không.

Tô Tri Diên thấy mọi người đã đi hết thì càng khóc to hơn, nàng hình như không thể về nhà được nữa rồi: “Về nhà, về nhà…”

Nàng nắm lấy tay Phong Trầm, không cho y lau mặt nàng nữa, vì mặt nàng đã rát lắm rồi.

Phong Trầm nắm ngược lại tay nàng, mở miệng nói câu đầu tiên với nàng: “Không về nhà.”

Khoé môi y khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tri Diên, ánh mắt sáng rực đầy vẻ thoẻ mãn.

Nàng là của y.

Tô Tri Diên trợn mặt nhìn Phong Trầm, thổi ra một cái bong bóng nước mũi, nàng sững người một lúc rồi đột nhiên khóc to hơn, giọng càng thêm đáng thương: “Ta muốn về nhà…”

Phong Trầm chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, trong lòng thầm thắc mắc. Sao lại có người đáng yêu đến thế nhỉ!

Y lại càng ôm chặt nàng hơn.