An Ninh quận chúa nhìn cảnh nhi tử của mình ôm chặt một tiểu cô nương đang khóc không ngừng thì chỉ cảm thấy đau đầu.
“Trầm ca nhi, phụ thân của con bé còn đang chờ, con để con bé về nhà đi! Nếu con thích, hai ngày nữa mẫu thân sẽ đích thân mời con bé đến chơi.”
Thấy tiểu cô nương khóc đến đáng thương, bà cũng cảm thấy mềm lòng.
Nghe nói phụ thân đang chờ mình, Tô Tri Diên đưa tay về phía An Ninh quận chúa, nức nở nói: “Thẩm thẩm, con muốn về nhà.”
Phong Trầm lập tức ấn tay nàng xuống, càng ôm chặt nàng hơn, đôi mắt cụp xuống ánh lên tia cố chấp.
Không, nàng không thể về nhà.
Y ôm chặt lấy Tô Tri Diên, quay người vào trong chiếc rương, không cho nàng nhìn thấy mẫu thân mình.
Lúc này, Phong Nghị vội vàng chạy từ ngoại viện vào, vừa đến đã trông thấy cảnh này.
Bên ngoài, Tô tú tài đã uống đến chén trà thứ hai rồi.
“Trầm ca nhi, buông tay! Phụ thân con bé đang sốt ruột chờ kìa.”
Phong Nghị vươn tay định tách hai đứa trẻ ra, nhưng Phong Trầm đã lập tức vươn móng tay sắc bén cào mạnh vào tay ông, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nàng ấy là của con.”
An Ninh quận chúa bị ánh mắt âm trầm của nhi tử làm cho giật mình.
Cũng không biết có phải do lúc bà mang thai chưa từng đi bái Phật không nữa. Bà và Nghị Ca vốn không có cái tính đó.
Nhưng Trầm Ca Nhi từ nhỏ đã như thế, vẫn luôn lạnh lùng xa cách, thậm chí còn không muốn mở miệng nói chuyện với họ.
Bà đã từng đến Hộ Quốc Tự cầu phúc, còn từng lén lút mời ngự y đến xem bệnh cho y.
Trụ trì Hộ Quốc Tự nói rằng do Phong Trầm trưởng thành sớm, không hề có dấu hiệu bị tà ma quấy nhiễu. Ngự y cũng bảo thân thể của y rất khoẻ mạnh, trời sinh phúc tướng trường thọ.
Bên ngoài chỉ biết bà là quận chúa duy nhất có đất phong, nhưng không ai biết rằng bà làm như vậy là để dùng long khí ở đây để trấn áp hồn phách cho Trầm Ca Nhi.
Bà đã từng gửi y vào cung để hoàng huynh nuôi dưỡng, nhưng chưa đầy một năm, hoàng huynh đã ban cho bà đất phong xa tận chân trời, ép bà phải dẫn con trai theo cùng.
An Ninh quận chúa quay sang bàn bạc với phu quân: “Hay là để tiểu cô nương này ở lại đây vài ngày đi.”
Bà cũng không chắc vài ngày có thể khiến Trầm Ca Nhi buông tay, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ thì chắc chắn y sẽ không chịu thả người.
Phong Nghị định ra tay cướp lại: “Nàng có sẵn lòng để nữ nhi chỉ mới ba tuổi của mình ở lại nhà người khác không?”