Sau khi thực hành phi vụ bắt cóc Tiểu Ngọc hai vợ chồng nhà họ Lý cũng mau chóng chuồn lên xe rồi chạy mất hút. Nhưng do cậu là yêu quái nên cú đánh vừa rồi cũng chẳng làm cậu ngất đi chỉ là do cậu muốn nhờ hai vợ chồng này mà thuận lợi tới chỗ nam xứng mà thôi.
Trên xe hai người họ cũng nói chuyện với nhau đủ điều mà chả phòng ngừa cậu chút nào.
"Mình à, chúng ta làm thế thì có bị lộ không?" Mẹ Lý toát mồ hôi hột mà nói.
"Hừ, bà thì biết cái gì! Cái tên họ Nhϊếp đấy mù cũng đã mù, què thì cũng đã què rồi thì chúng ta còn sợ cái gì cơ chứ!"
"Nhưng mà lỡ thằng nhãi kia không nghe theo thì sao." Vừa nói bà ta lại chỉ tới cậu để ám chỉ.
"Yên tâm, bà nhìn cậu ta ăn mặc rách rưới thế kia đã thế còn đi lang thang trong rừng. Chắc chắn là trẻ mồ côi mới trải sự đời. Chúng ta cứ cho cậu ta tí tiền bịt miệng là được rồi!"
"Ừ, ừ nghe theo ông hết!"
"À mà bà hỏi lại Ngạn Nhi xem đã thu phục được Lục Hàn kia chưa?"
"À, cái tên họ Lục đấy hả, chắc chắn là yêu thảm còn gái chúng ta rồi. Ngạn Nhi cũng vừa giành tay trên được một dự án tốt cho chúng ta rồi."
"Vậy thì tốt, nhớ bảo con bé trông chừng thằng nhãi kia cho tốt đừng để nó đến quán bar kiếm nữ nhân nữa."
"Cái gì cơ? Kiếm, kiếm nữ nhân á! Tôi phải bảo Ngạn Nhi mới được!"
Bà ta nghe chồng mình nói xong cũng hốt hoảng gọi điện lại cho con gái mà chẳng thèm hỏi lại xem tại sao ông ta lại biết Lục Hàn đi bar kiếm nữ nhân. Quả là một người vợ ngu ngốc tới đáng thương.
Đếnnhaf họ Lý cậu được âm thầm dẫn vào từ lối sau. Sau đó đi vào phòng nữ chính mặc tạm bộ áo cưới bên ngoài sau đó liền trùm vội tấm khăn đỏ tươi lên để che đi khuôn mặt.
Do thời gian gấp gáp nên chiếc áo ngoài được mặc khá tùy tiện, hai bà người hầu dắt cậu xuống phòng khách. Rồi cậu cũng bước vào xe hoa theo bao ánh nhìn của chư vị quan khách.
Vợ chồng nhà Lý thì cười khoái chí, giờ nhà hắn không những có nhà họ Nhϊếp mà còn có nhà họ Lục chống lưng, ai mà không vui cho được. Nhưng mà, cuộc sống luôn tồn tại một quy luật, càng tham thì càng thâm!
Tiểu Ngọc được dẫn tới khu biệt thự hào nhoáng sau núi Bạch Vĩ, nơi đây chính là một phần tài sản của nhà họ Nhϊếp.
Căn biệt thư nguy nga tráng lệ giờ đây đã nhuốm màu đỏ thẫm nhưng khi nhìn kĩ lại thật ra nó được trang trí khá tạm bợ, thậm chí sau khi cậu vào trong nhà rồi người làm cũng thu dọn hết đám vải đỏ và giấy dán đỏ ấy đi. Cậu cũng không quan tâm đến lắm đi theo sự chỉ dẫn của ông quản gia vào trong.
Rõ ràng là một ngày trọng đại trong đời người nhưng biệt thự này lại chẳng có lấy một vị khách mời, không gian trong sảnh chính trống trơn không có bất kì ai hay vật dụng dành cho lễ cưới này. Nhưng thật ra không phải do bọn họ không muốn mà là chủ nhân của căn biệt thự này không muốn, phận làm thuê thì phải nghe lời ông chủ.
Nhϊếp Trình do sau khi bị tai nạn tính tình trở nên xấu đi một cách không tích cực. Vì vậy mà xuyên suốt ngày hôm nay gã chưa từng một lần xuất hiện nhưng sẽ chẳng có ai ngốc nghếch mà treo ghẹo gã vì chuyện này. Họ còn chưa muốn chết đâu.
Nhϊếp Trình sinh ra đã cao quý từ nhỏ thì phải xa bố mẹ để học cách tự lập lẫn cách quản lý gia sản đồ sộ. Bố mẹ gã đến với nhau là do hôn nhân thương mại vì vậy mà họ cũng không quan tâm tới nhau lắm. Gã từ nhỏ vốn thiếu thốn tình cảm vì vậy mà tính cách có phần lạnh nhạt. Giờ bị thành thế này tính cách gã cũng tệ hơn trước nhiều.
Người quản gia dẫn cậu tới một căn phòng nọ, cậu cũng bước vào tự nhiên rồi nhanh chóng thay đồ, bộ hôn phục này cũng quá nóng rồi. Nhưng cậu dường như đã phát hiện một vấn đề nan giải, hiện tại cậu đang đóng giả nữ chính, là nữ chính đó!
Vì thế mà trong tủ đồ của cậu toàn váy là váy, Tiểu Ngọc do sinh sống ở thời cổ đại nên cũng chưa từng nhìn thấy váy ngắn như vậy. Đành ra cậu cũng chần chừ không biết làm sao, đôi tay cứ hết giơ lên rồi lại đặt xuống.
"Thiếu phu nhân đã đến giờ dùng bữa rồi ạ!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa thúc dục của quản gia cậu bèn cắn răng chấp nhận mặc lên mình bộ váy mà cậu thấy là dài nhất và đơn giản nhất rồi đi ra ngoài dùng bữa.
Nhưng cậu rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề trầm trọng thứ hai trong ngày, đó là nơi đây chỉ có thể ăn món Tây đã thế còn ít như vậy, miếng gan ngỗng thì nhỏ xíu, trứng cá tầm gì đấy thì ăn tanh chết đi được.
Ăn được vài miếng là cậu dừng ngay. Vừa xuyên đến cái bụng của Tiểu Ngọc cứ réo lên từng cơn vì đói và kiệt sức, ngỡ tưởng nơi này sẽ có một chút đồ ăn ngon lành nhưng ngược lại thì toàn là những thứ ăn chả ngon gì cả. Cậu đột nhiên lại rất nhớ đến cuộc sống cùng Văn Trình trước kia.