Bành Đình Viễn pha xong trà, rót hai chén: "Mời cô ngồi, thử trà mới tôi vừa mua. Tôi mở tiệm đồ cổ, đương nhiên là thu nhận đồ cổ rồi."
Phó Thời Niệm ngồi xuống điềm nhiên, đưa miếng lá vàng cho Bành Đình Viễn, sau đó cầm chén trà lên, từ tốn nhấp một ngụm.
Ừm, vị trà không tệ.
Đã lâu rồi cô không được uống trà quý thế này.
Bành Đình Viễn rửa tay, đeo găng, cầm lấy miếng lá vàng. Vốn dĩ anh đang thờ ơ, nhưng khi nhìn thấy những ký tự khắc trên đó, ánh mắt anh lập tức thay đổi.
Anh lấy kính lúp ra quan sát kỹ.
Sau một lúc lâu, Bành Đình Viễn siết chặt miếng lá vàng trong tay, nhìn Phó Thời Niệm, hỏi: "Cô gái có thể cho tôi biết miếng lá vàng này từ đâu ra không?"
Phó Thời Niệm khẽ cười: "Không thể."
Nhìn biểu cảm của anh, cô càng thêm tự tin.
Miếng lá vàng này không lớn, chỉ cỡ ngón tay cái thôi.
Bành Đình Viễn mân mê dòng chữ trên lá vàng bằng đôi tay thon dài, trầm ngâm một lúc rồi cười nhẹ.
"Đây là lá vàng thời Đại Khởi, lại còn có chữ. Tôi cũng không giấu cô, miếng lá vàng này có ý nghĩa đặc biệt với tôi."
"Vậy nên tôi ra giá 1 tỷ nhân dân tệ để mua lại nó, cô thấy sao?"
Phó Thời Niệm: "!!!"
Trời ơi! Giá cô dự tính ban đầu chỉ khoảng 10 triệu thôi!
Thế mà anh ta lại trả hẳn 1 tỷ!
Cô sắp giàu to rồi sao?!!
Bành Đình Viễn mỉm cười ấm áp: "Đương nhiên, chỉ ở chỗ tôi nó mới có giá trị như vậy, chứ nơi khác thì không chắc đâu."
Phó Thời Niệm cố kìm nén niềm vui, chậm rãi đặt chén trà xuống: "Được, tôi bán."
Cô lấy ra thêm một miếng lá vàng nữa, đưa tới.
Bành Đình Viễn thấy cô còn một miếng nữa, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp.
Anh run rẩy nhận lấy, ngước lên hỏi: "Cô nương thật sự không thể nói thêm về nguồn gốc của những miếng lá vàng này sao?"
Phó Thời Niệm điềm tĩnh mỉm cười: "Nguồn gốc hợp pháp. Còn thông tin thêm, tôi xin phép không tiết lộ. Nếu anh cứ muốn hỏi kỹ, tôi sẽ không bán nữa."
Cô đâu thể nói rằng cô lấy được từ người cổ đại, đúng không?
Cô sợ bị đưa đi nghiên cứu mất.
Bành Đình Viễn và Phó Thời Niệm trao đổi ánh mắt, thấy cô không muốn tiết lộ gì thêm nên anh cũng không hỏi nữa. “Tổng cộng là 2 tỷ. Nếu cô còn món cổ vật nào khác, tôi sẽ thu mua hết.”
Phó Thời Niệm nghĩ một lúc, nhưng vẫn không lấy chiếc vòng tay ra.
2 tỷ tạm thời đủ dùng rồi, khi nào thiếu tiền cô sẽ mang vòng ra bán sau.
Cô cười nhạt, “Để sau đi.”
Nghe vậy, Bành Đình Viễn biết cô còn giữ cổ vật khác, ánh mắt anh càng trở nên chân thành hơn. “Tôi sẽ chuyển khoản cho cô. Tôi là Bành Đình Viễn, xin hỏi cô tên gì?”
Phó Thời Niệm đưa thẻ ngân hàng ra, tự tin nói: “Phó Thời Niệm.”
Bành Đình Viễn thao tác mấy bước trên điện thoại.
“Ding!”
2 tỷ đã chuyển vào tài khoản!!!
Nhìn dãy số trong tin nhắn, Phó Thời Niệm phấn khích đến mức muốn phát điên. Cô không cần phải cật lực làm thêm nữa!
Cũng không phải chịu đựng sắc mặt của bất kỳ ai!
Ai dám cản đường cô, cô sẽ đá họ ra ngay lập tức!
Dù vậy, vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên như ban đầu.
Bành Đình Viễn ngước lên: “Cô Phó, có thể kết bạn WeChat không? Để tiện liên lạc sau này. Cửa hàng đồ cổ nhà tôi đã mở từ lâu rồi.”
“Chân thành là phương châm của chúng tôi, khách hàng là thượng đế.”
Phó Thời Niệm: “...”
Mang gương mặt dịu dàng ấm áp nói ra những lời này, liệu có ổn không?
Cảm giác như vừa gia nhập vào một hội bán hàng đa cấp.
Cuối cùng, Phó Thời Niệm vẫn kết bạn WeChat với Bành Đình Viễn.
Cô đã thỏa thuận với Tiêu Nghiễn Hoài rằng sẽ hợp tác lâu dài, về sau cô sẽ có rất nhiều cổ vật cần bán.
Bành Đình Viễn khiến cô có ấn tượng tốt, nên cô có thể tiếp tục bán cổ vật cho anh sau này.
Khi Phó Thời Niệm vừa rời khỏi cửa hàng, Bành Đình Viễn không thể kìm nén sự phấn khích nữa, lập tức cầm điện thoại gọi đi.
“Ba, con vừa nhận được hai mảnh lá vàng, chữ trên đó y hệt chữ của tổ tiên nhà họ Bành chúng ta!”
Bành Tông Minh ngỡ ngàng: “Con không đùa chứ?”
Bành Đình Viễn nhìn vào mảnh lá vàng trong tay, vẫn còn cảm nhận được hơi nóng, kích động nói: “Con lừa ba làm gì? Chữ của tổ tiên mình, chẳng lẽ con không nhận ra sao?”
Anh chụp một tấm ảnh rồi gửi đi.
Bành Tông Minh phóng to ảnh ra xem, tay run lên, giọng cũng trở nên run rẩy: “Ai đã bán nó cho con?!”
Bành Đình Viễn thở dài: “Một cô gái trẻ, tiếc là cô ấy không chịu nói xuất xứ của những mảnh lá vàng này. Nhưng cô ấy bảo sau này sẽ còn bán thêm cổ vật nữa.”
Bành Tông Minh hỏi: “Con mua lại với giá bao nhiêu?”
Bành Đình Viễn thành thật: “Mỗi mảnh là 1 tỷ.”