Cô không nhìn thấy cửa, chỉ đẩy thùng hàng đến chỗ Tiêu Nghiễn Hoài, còn anh thì phụ trách mang chúng đi.
Phó Thời Niệm mệt rã rời, thầm nghĩ phải sắm vài cái xe đẩy, không thì có ngày cô chết vì kiệt sức mất.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô lấy thêm một thùng muối ra: "Đống muối này đủ cho các anh ăn một thời gian rồi, nếu hết thì lại tìm tôi."
Nhìn thấy nhiều muối như vậy, Tiêu Nghiễn Hoài không kìm được cảm xúc, tò mò hỏi: "Ở đây tư nhân cũng có thể bán muối sao?"
Phó Thời Niệm gật đầu: "Vì thế anh đừng lo không có đủ muối. Chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu cũng có."
Tiêu Nghiễn Hoài không khỏi một lần nữa thán phục sự tiện lợi của xã hội hiện đại, rồi vội mang thùng muối ra ngoài.
Đúng lúc này, đồ ăn mà Phó Thời Niệm đặt online đã được giao đến.
10 con gà, 10 con vịt, 10 con cá, 10 con cừu, 1 con heo và một đống rau củ, cùng một thùng trứng gà.
Gà bị trói cánh và chân, kêu "cục tác", vịt thì "cạc cạc", làm siêu thị bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Tiêu Nghiễn Hoài nhìn đống thịt và rau củ, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, ăn mặc đều tinh tế, nhưng sau khi bị đày, cuộc sống tha hương khổ cực vô cùng, đã lâu rồi anh không được ăn bữa cơm tử tế.
Phó Thời Niệm thấy Tiêu Nghiễn Hoài đang ngẩn ngơ nhìn con heo, mắt còn hơi đỏ, cô thở dài, vỗ vai anh.
"Chúng ta phải nhìn về phía trước. Anh gặp tôi rồi, tôi sẽ không để các anh chết đói."
"Chỉ cần có tiền, là có thể sống."
Tiêu Nghiễn Hoài gật đầu, tiếp tục chuyển hàng.
Phó Thời Niệm cũng lao vào giúp.
Sau khi xong việc, cả hai đều mệt lả.
Tiêu Nghiễn Hoài nhìn Phó Thời Niệm, nói: "Cảm ơn Phó cô nương rất nhiều."
Phó Thời Niệm khoát tay: "Không cần khách sáo."
Khi Tiêu Nghiễn Hoài đi rồi, Phó Thời Niệm lấy điện thoại ra, lên mạng tra giá của cổ vật Đại Khởi, và bị choáng ngợp trước những con số khổng lồ.
【Tiệm Giao Dịch Xuyên Thời Không: Ký chủ, tiệm chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ xác định niên đại cổ vật, ước tính giá trị để cô không bị lừa.】
Trong đầu Phó Thời Niệm bỗng vang lên một giọng nói, trước mắt xuất hiện một màn hình lớn.
Cô từ từ ngước nhìn, thấy có thêm hai ứng dụng mới được bật lên.
Cô mở một trong số đó ra.
【Vạn Sự Thông: Xác định niên đại cổ vật, ước tính giá trị, giúp cô hiểu rõ câu chuyện lịch sử phía sau món đồ, tránh bị lừa đảo.】
Mở khóa giá: 20 triệu nhân dân tệ
Phó Thời Niệm đếm số lượng số 0 trên màn hình, rồi lại kêu lên: "Cái gì thế này?!"
Cướp tiền sao?!
Cô không cam lòng, liền mở thử một ứng dụng khác.
[Chức năng di chuyển và sắp xếp hàng hóa: Ký chủ chỉ cần động tay một chút, hàng hóa sẽ tự động được sắp xếp, tiết kiệm thời gian và công sức, cực kỳ đáng giá.]
Mở khóa giá: 30 triệu nhân dân tệ
Phó Thời Niệm mặt lạnh tanh: "Không có cái gì rẻ hơn à?"
Cái sau còn đắt hơn cái trước.
Hiện giờ cô nghèo rớt mồng tơi, thôi thì tiếp tục lao động chân tay vậy.
[Tiệm Giao Dịch Xuyên Thời Không: Ký chủ, những chức năng này rất rẻ rồi, cô thật sự không muốn mở khóa sao?]
Tiệm Giao Dịch Xuyên Thời Không vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng Phó Thời Niệm dứt khoát tắt màn hình lớn.
Cô lấy điện thoại ra, cẩn thận nghiên cứu về giá trị cổ vật thời Đại Khởi, rồi cẩn trọng đặt hai miếng lá vàng và chiếc vòng tay vào túi.
Lần này cô không định đến tiệm trang sức nữa mà phóng xe điện đến con phố chuyên bán đồ cổ.
Phó Thời Niệm dạo một vòng, cuối cùng bước vào một cửa hàng cổ kính.
Mùi hương dễ chịu, đập vào mắt cô là hàng loạt món đồ đậm nét thời gian như tranh vẽ, vòng tay, trâm cài, khuyên tai, bình hoa, đàn cổ, sách cổ... Trông món nào cũng quý giá.
Bành Đình Viễn đang pha trà, khoác trên người bộ quần áo thoải mái, động tác tao nhã, trông rất thu hút.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn qua rồi mỉm cười ôn hòa: "Cô nương, cô cứ xem thử, xem có gì hợp ý không?"
Phó Thời Niệm quay đầu, lấy ra một miếng lá vàng: "Tôi có một món đồ cổ, không biết chỗ anh có thu không?"