Tiêu Nghiễn Hoài mím môi, yết hầu khó khăn trượt lên xuống, mãi sau mới lên tiếng: “Cô nương, tại hạ có thể mua nước ở đây không?”
Phó Thời Niệm siết chặt cây gậy, quan sát biểu cảm của Tiêu Nghiễn Hoài, thấy anh từ ngỡ ngàng, đến kinh ngạc rồi vui sướиɠ, như chưa bao giờ nhìn thấy đồ đạc trong siêu thị.
Có lẽ người này từ vùng núi sâu chạy ra, chỉ không hiểu sao lại xuất hiện trong nhà cô, trong khi cả cửa trước và cửa sau đều đã khóa. Chuyện anh có thể vào được thật kỳ lạ.
“Đương nhiên là có thể.”
Phó Thời Niệm xách hai bình nước khoáng 4 lít, đưa cho anh ta.
Tiêu Nghiễn Hoài vui mừng nhận lấy hai bình nước, đặt xuống đất, ánh mắt lướt qua các món đồ khác, “Xin hỏi ở đây có thức ăn không? Nếu có loại nào để được lâu thì càng tốt.”
Phó Thời Niệm lấy từ kệ ra một túi bánh mì nhỏ, cân rồi đưa qua, “Bánh mì nhỏ có thể để được nửa năm.”
Tiêu Nghiễn Hoài cẩn thận nhận lấy, lo lắng hỏi: “Những thứ này bao nhiêu tiền?”
Phó Thời Niệm nhanh chóng tính toán.
Một bình nước khoáng 4 lít là 8 tệ, hai bình là 16 tệ, còn đống bánh mì kia là 5 tệ.
Phó Thời Niệm đáp: “Tổng cộng là 21 tệ.”
Tiêu Nghiễn Hoài nghi hoặc.
Hai mươi mốt văn tiền sao?
Rẻ như vậy ư?
Hiện nay lương thực quý giá, có tiền cũng khó mà mua được, anh không thể lợi dụng lòng tốt của cô nương này.
Tiêu Nghiễn Hoài sờ trong túi, lấy ra hai mảnh lá vàng, “Đợi ta tìm được thêm tiền bạc, ta sẽ quay lại mua thêm thức ăn. Đa tạ cô nương đã cứu mạng.”
Anh đặt hai mảnh lá vàng lên quầy thu ngân, cúi người ôm hai bình nước, rồi đi về phía cửa sau.
Phó Thời Niệm ngỡ ngàng.
Thời nay lại có người dùng vàng để mua đồ ư?
“Đợi đã, anh đưa nhiều quá...” Phó Thời Niệm cầm hai mảnh lá vàng, ngước nhìn thì thấy anh đã đi qua cửa sau, lời còn lại bị cắt ngang.
Tay cô run lên.
“Cạch!”
Lá vàng rơi xuống đất.
Trời ạ! Cô gặp ma rồi sao?!
Phó Thời Niệm đưa tay lên dụi mắt, cửa sau đã đóng, nhưng người đàn ông vừa rồi lại trực tiếp đi xuyên qua nó.
Cô cẩn thận tiến gần cửa sau, mở cửa ra, nhìn quanh bên ngoài nhưng không thấy gì.
Giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ cô mơ ư?
Phó Thời Niệm đóng cửa lại, nhìn hai mảnh lá vàng nằm ngay ngắn trên sàn, vội vàng chạy tới nhặt lên.
Lá vàng vẫn còn đây, cô không mơ!
Nhưng nhà cô lại không có dụng cụ cắt vàng, cô cũng không biết liệu vàng này có thật hay không.
Phó Thời Niệm bỏ hai mảnh lá vàng vào túi, lập tức khóa cửa siêu thị, cưỡi xe điện nhỏ đến tiệm trang sức có tiếng trong huyện.
Nhân viên bán hàng niềm nở đón cô, “Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?”
Phó Thời Niệm lấy ra hai mảnh lá vàng, “Nhà tôi truyền lại hai mảnh lá vàng này, tôi muốn bán chúng, không biết giá thu mua là bao nhiêu?”
“Giá thu mua hiện tại là 562 tệ một gram.” Nhân viên bán hàng mỉm cười nhận lá vàng, dùng kéo cắt thử, rồi kiểm tra bằng máy đo vàng, đúng là vàng nguyên chất.
Cô ấy cân lá vàng, “Tổng cộng là 21,8 gram.”
Trước khi vào tiệm, Phó Thời Niệm đã tra giá vàng hôm nay, chắc chắn nhân viên không lừa cô, liền vui vẻ bán đi hai mảnh lá vàng.
Cô nhận được tổng cộng 12.251,6 tệ!
Cô phát tài rồi!
Phó Thời Niệm mừng như điên!
Dạo này buôn bán ế ẩm, lợi nhuận nửa năm của siêu thị nhà cô cũng chưa được hơn mười nghìn tệ.
Vậy mà hôm nay chỉ với hai bình nước và một ít bánh mì nhỏ, cô đã kiếm hơn mười nghìn!
Không biết người đàn ông kia từ đâu tới, ra tay là hai mảnh lá vàng, nếu anh ta tới vài lần nữa, hoặc giao dịch thường xuyên, chẳng phải cô sẽ giàu to sao?
Như vậy, cô có thể kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, không cần bán nốt căn nhà cũ còn lại của gia đình nữa.
Phó Thời Niệm vui vẻ cưỡi xe điện nhỏ về nhà, đứng trước cửa siêu thị, vô thức sờ vào tấm thẻ ngân hàng trong túi, rồi nhìn tin nhắn báo hơn mười nghìn tệ đã vào tài khoản.
Cô gọi một cuộc điện thoại, “A lô? Chú Lâm, cháu không định bán nhà nữa. Vâng, dù sao đây cũng là căn nhà cuối cùng mà ba cháu để lại, cháu không bán đâu.”