Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học

Chương 36: Nhu cầu ngủ của heo rất dài

Hai người không kịp quay lại lớp học.

Họ đặt cặp sách lên bục cờ, rồi vội vàng chạy vào hàng của lớp Bảy để tham gia buổi chạy sáng.

Vi Trường Hà nói: “Anh Lạc, cậu suýt nữa trễ rồi đấy, may mà hôm nay Lý Quỳ không có mặt!”

“Ừ.” Lạc Tinh Trầm đáp.

Khi không có Mộ Kiều, Lạc Tinh Trầm lại trở về như trước, lạnh lùng và xa cách, người lạ đừng hòng lại gần.

Nhưng Vi Trường Hà và Phan Tinh Tinh đã quen với điều đó.

Cậu ấy học giỏi, chơi game siêu đỉnh, đánh bóng rổ cực kỳ xuất sắc. Tính cách lạnh lùng chỉ làm tăng thêm sức hút của Lạc Tinh Trầm.

Lạc Tinh Trầm nhíu mày, chạy theo mọi người trong buổi chạy sáng.

Khi số vòng chạy tăng lên, cậu cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở.

Lạc Tinh Trầm thực sự rất ghét chạy bộ.

Điều này bắt nguồn từ một sự kiện xảy ra khi cậu sáu tuổi.

Mỗi khi chạy lâu, bóng đen trong quá khứ lại như những con sâu bám chặt vào xương tủy, gặm nhấm tim gan của cậu.

Những ký ức mà cậu cố quên đi lại ùa về, xoắn xuýt và bóp nghẹt thần kinh.

Mười một năm trước.

Trời âm u không có gió, hoàng hôn nặng nề.

Cả thành phố Lương u ám đến nghẹt thở.

Cậu nhớ rằng cậu đã chạy dọc theo con đường.

Chạy đến mức cổ họng tràn ra mùi máu tanh, vẫn không đuổi kịp Lạc Vệ Quốc. Chạy về nhà trong tuyệt vọng, đập vào mắt cậu lại là cảnh mẹ nằm trên đất, tự tử bằng thuốc.

Ký ức đau đớn ấy khiến cậu ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.

Sắc mặt Lạc Tinh Trầm càng lúc càng tệ.

Vi Trường Hà và Phan Tinh Tinh ở bên cạnh gọi cậu, nhưng cậu không nghe thấy.

Cho đến khi một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai.

“Lạc Tinh Trầm, cậu không sao chứ? Tôi không bỏ thuốc độc vào bánh trứng đâu, đừng có đổ thừa tôi nhé!”

Bàn tay trắng mảnh khảnh khua trước mắt cậu.

Đơn giản và thô bạo, cô kéo cậu ra khỏi những ký ức đau đớn đó. Lạc Tinh Trầm ngơ ngác nhìn Mộ Kiều.

“Sao không nói gì?” Mộ Kiều chạy nhẹ nhàng, “Dù gì hôm nay Lý Quỳ không đến, cậu không cần phải cố, về nghỉ ngơi đi.”

Lạc Tinh Trầm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần.”

Cậu chỉ nói hai từ rồi cố gắng tiếp tục chạy.

Mộ Kiều cau mày suy nghĩ.

Lạc Tinh Trầm có gì đó không ổn.

Cậu đánh bóng rổ giỏi như vậy, thể lực chắc chắn không tệ. Sao mà vừa chạy một vòng đã trông kiệt sức đến thế, mặt trắng bệch như tờ giấy?

Mộ Kiều, Vi Trường Hà, và Phan Tinh Tinh đều lo lắng.

Nhưng vì tính cách lạnh lùng và xa cách của cậu, họ không dám can thiệp nhiều.

Buổi chạy sáng kết thúc.

Mộ Kiều và Lạc Tinh Trầm đi lấy cặp sách.

Khi họ vừa nhấc cặp lên, một đống thư tình “xào xạc” rơi ra từ cặp của hai người.

Mộ Kiều: “Ơ…”

Lạc Tinh Trầm: “Hoa khôi Mộ có sức hút vô hạn.”

Mộ Kiều: “Nam thần Lạc cũng chẳng kém cạnh.”

Lạc Tinh Trầm: “Khụ—”

Sắp tới là kỳ nghỉ Quốc khánh.

Hôm nay cả lớp đều không có tinh thần, ráng trụ đến cuối giờ tự học buổi tối.

Sau lần ngáp thứ hai mươi sáu của Mộ Kiều.

Ngồi phía trước, Lạc Tinh Trầm cuối cùng không nhịn được nữa.

Cậu nghiêng mặt, nheo mắt cảnh cáo: “Cậu có thể kiểm soát lại chút không?”

Vừa nói xong, Mộ Kiều lại ngáp một cái.

Cô lờ đờ đáp lại: “Học thần Lạc, tôi đã kiểm soát lắm rồi đó.”

“Nếu tôi không kiểm soát, có khi cậu nghe thấy tiếng tôi ngáy chứ không phải ngáp nữa.”

“Phụt—” Phan Tinh Tinh và Đường Ninh Ninh phì cười.

Lạc Tinh Trầm không biết nói gì.

Tối qua thức cả đêm, cô mệt mỏi, sao mà Lạc Tinh Trầm lại không buồn ngủ chút nào.

Mộ Kiều dùng tay phải chọc vào lưng cậu, hỏi: “Sao cậu không buồn ngủ vậy? Rõ ràng ngủ muộn như tôi cơ mà.”

“Tôi là con người.”

Lời đáp hờ hững làm cho Mộ Kiều đờ người. “Ý là sao?”

Ý của cậu là mình không phải con người chắc?

Lạc Tinh Trầm quay nửa người lại, tay phải gõ nhẹ hai cái lên bàn học của Mộ Kiều. “Heo thì cần ngủ nhiều hơn.”

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa trắng, rọi lên một bên mặt cậu. Ánh sáng dịu nhẹ tạo ra cảm giác thanh tịnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ vì thoáng ngẩn ngơ, Mộ Kiều đã bỏ lỡ cơ hội phản đòn tốt nhất.

Khi Phan Tinh Tinh và Đường Ninh Ninh nhịn cười, cậu ta đã nhẹ nhàng quay đi, tiếp tục làm bài.

“Cậu chửi mình là heo!!!” Mộ Kiều rút cây bút, chọc mạnh vào lưng Lạc Tinh Trầm.

Lực chọc có hơi mạnh một chút.

Phan Tinh Tinh thoáng hoảng sợ. Đường Ninh Ninh cũng có chút lo lắng, khẽ kéo áo Mộ Kiều, thì thầm: “Mộ Kiều, cẩn thận với Lạc Tinh Trầm đấy...”

Lạc Tinh Trầm nếu không nói thì thôi, một khi mở miệng là nhắm trúng tim gan người khác. Không ai dám quấy rầy cậu ta làm bài, kể cả giáo viên chủ nhiệm.

Dưới ánh nhìn lo lắng của hai người, Lạc Tinh Trầm chỉ quay lại thở dài, “Đừng chọc nữa, mình rút lại lời vừa rồi.”

“Hừ,” Mộ Kiều hờn dỗi, “vậy mới đúng.”

Phan Tinh Tinh và Đường Ninh Ninh nhìn nhau, vẻ mặt như bị sét đánh. Chỉ vậy thôi sao? Lạc thần hôm nay mềm lòng rồi? Hay bị ai cho uống thuốc gì? Đúng là lạ lùng!

“Mộ Kiều, bài này làm sao giải đây?” Đường Ninh Ninh có bài không biết làm, nhẹ nhàng nhờ Mộ Kiều chỉ dẫn.

Mộ Kiều chỉ bài cho cô, trong lúc đó vô tình thấy vết bầm nhỏ trên cổ khi cổ áo cô hơi mở. Khi gần bị Đường Ninh Ninh phát hiện, Mộ Kiều vội dời mắt đi, đầu bút nhẹ nhàng gõ lên trang bài, không vội vàng giải thích.

“Cảm ơn Mộ Kiều.” Đường Ninh Ninh ngoan ngoãn cảm ơn.

Ngoan thật đấy! Mộ Kiều nhẹ nhàng vỗ lêи đỉиɦ đầu cô, khiến Đường Ninh Ninh mặt đỏ bừng lên.

Đến gần cuối buổi tự học, cảm giác vui sướиɠ của kỳ nghỉ dài lan tỏa khắp lớp học, ai nấy đều không còn tâm trạng học, rì rầm bàn tán về kế hoạch đi chơi dịp lễ Quốc Khánh.

Còn mười phút nữa tan học, giáo viên chủ nhiệm bước vào với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Phan Tinh Tinh lẩm bẩm: “Chết rồi, tám phần là sẽ có lịch học bù.”

Mộ Kiều nhìn thoáng qua, thấy Đường Ninh Ninh lại có vẻ vui khi nghe nhắc đến việc học bù. Có lẽ Đường Ninh Ninh không thích về nhà?

“Các em, thầy có tin muốn thông báo, ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ Quốc Khánh nhé!”

Có tiếng nghi ngờ từ phía sau: “Không đúng, không thể nào. Nhìn mặt thầy Lý không giống lắm.” Càng vui vẻ thì càng có chuyện.

Quả nhiên, thầy Lý trên bục giảng tiếp lời: “Tuy nhiên!”

“Các em sẽ nghỉ bốn ngày, ngày thứ năm bắt đầu học bù nhé! Rồi, mọi người dọn dẹp đồ đạc về nhà đi!”

Nói xong, thầy quay lưng bước đi lạnh lùng.

“Chết tiệt!”

“Biết ngay mà, làm gì có chuyện nghỉ bảy ngày, rõ là lừa đảo!”

“Thôi kệ, bốn ngày cũng là nghỉ rồi, về nói với mẹ chuyến du lịch nước ngoài chắc là bỏ lỡ mất.”

Học sinh thu dọn đồ nhanh chóng rồi vội vã rời lớp. Đường Ninh Ninh khẽ chào tạm biệt Mộ Kiều trước khi đeo cặp đi về.

Khúc Kỳ và Từ Dạng dọn đồ xong cũng chạy đến chỗ Mộ Kiều. “Có kế hoạch gì không?” Khúc Kỳ hỏi.

Mộ Kiều đáp: “Có, học tập và rèn luyện sức khỏe.”

“Chán thật đấy,” Từ Dạng gợi ý, “tối nay có phim kinh dị mới ra, đi xem cùng bọn mình đi!”

Khúc Kỳ và Từ Dạng hứng thú ra mặt. Mặc dù Mộ Kiều trông có vẻ bình thường, nhưng trong lòng đã sợ phát khϊếp vì vốn dĩ sợ bóng tối và ma quỷ. Tuy vậy, lại không muốn mất mặt.

Ngay khi Mộ Kiều chuẩn bị ra vẻ can đảm đồng ý, Lạc Tinh Trầm nhìn xuống nói: “Cậu ấy không thể đi.”

Khúc Kỳ và Từ Dạng đồng thanh: “Tại sao?”

Lạc Tinh Trầm nói: “Tôi đã hẹn chơi bóng với Vi Trường Hà rồi.”

Từ Dạng thắc mắc: “Liên quan gì?” Có phải mình quá kém thông minh không, sao chẳng hiểu lời học bá nói gì.

Lạc Tinh Trầm không buồn giải thích, chỉ nhìn về phía Mộ Kiều. Trong ánh mắt nhàn nhạt của cậu, Mộ Kiều ngẩn ngơ rồi bất chợt nhớ ra gì đó, vỗ vào trán.

“Đúng rồi! Tớ với Lạc Tinh Trầm đã nói rồi, cậu ấy chơi bóng, tớ còn phải mang nước cho cậu ấy nữa.”

So với việc để người khác biết mình sợ bóng tối và ma quỷ, thì nói là chủ động mang nước cho Lạc Tinh Trầm có vẻ bớt khó mở miệng hơn.

Khúc Kỳ và Từ Dạng liếc nhìn nhau: “Vậy cũng được, tụi mình cũng ráng đi xem bóng vậy.”

Mộ Kiều: “......”