Khi Mộ Kiều về nhà, kim đồng hồ chỉ 12 giờ đêm.
Muộn vậy rồi, cô khẽ lẩm bẩm.
Trước khi đến đồn cảnh sát, bình hoa và bát đĩa vỡ tan trên sàn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu không phải đã trải qua mọi chuyện, khó có thể tin rằng nơi đây từng xảy ra cãi vã.
Cô hít mũi một cái, lấy điện thoại từ túi ra và nhắn tin cho Lạc Tinh Trầm trên WeChat.
Soái Kiều Kiều: Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm / cười.
Chưa đầy vài giây sau, điện thoại rung lên.
Lạc Tinh Trầm trả lời: Không có gì, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
Soái Kiều Kiều: Ngủ ngon nhé. / mèo con tắt đèn
Khóe môi Mộ Kiều cong lên, cô cất điện thoại, rồi bước vào phòng của Dư Lệ Trân.
Người phụ nữ ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, dù mới bốn mươi tuổi, nhưng trông tiều tụy như gần năm mươi.
Mộ Kiều đắp lại chăn cho Dư Lệ Trân.
Cô không khỏi nghĩ đến chính mình trong quá khứ. Khi xưa cô kiêu ngạo, không chịu nổi chuyện bố mẹ ly hôn và bị người ta bàn tán. Cộng thêm gia đình khó khăn, cô lúc nào cũng nghĩ cách tìm kiếm cơ hội tốt hơn.
Vì vậy mà cô tìm đến Đới Khinh Dương.
Có người luôn như thế, không hài lòng với cuộc sống của mình, nhưng lại không biết rằng người khác khao khát được như họ thế nào.
Có một người mẹ tốt như Dư Lệ Trân, nhưng cô không biết trân trọng, thậm chí còn không ngừng tiêu xài tình thương của mẹ. Cô mua mỹ phẩm, quần áo, túi xách đắt tiền.
Nếu không thì chẳng nói chuyện với mẹ, nhưng mỗi khi mở miệng là chìa tay xin tiền.
Mộ Kiều tắt đèn, về phòng ngủ.
Sáng hôm sau
Cô bị tiếng ồn từ phòng khách đánh thức.
Với mái tóc rối bù, cô dụi mắt, mở cửa ra, thấy Dư Lệ Trân đang bận rộn trong bếp.
“Kiều Kiều?” Dư Lệ Trân áy náy nói, “Mẹ có làm con thức giấc không?”
Người phụ nữ bối rối xoắn hai tay vào nhau.
Mộ Kiều xót xa nói: “Mẹ, hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi. Cho bản thân một ngày nghỉ, ra ngoài đi dạo với bạn bè.”
Cô đi đến phòng khách rót một ly nước ấm, đưa cho Dư Lệ Trân.
“Hôm qua con đã hỏi chú cảnh sát rồi, nếu ông ấy còn dám đến gây sự, chúng ta có thể báo cảnh sát ngay.”
“Trừ khi ông ấy không sợ vào đồn.”
“Haiz…” Dư Lệ Trân cúi đầu, mấy sợi tóc sau tai rủ xuống bên má, “Kiều Kiều, mẹ thật sự….” Xin lỗi con.
Dư Lệ Trân không thể nói hết lời.
Mộ Kiều nhớ lại những lời đàm tiếu của hàng xóm ngày hôm qua, hít một hơi sâu, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy… cũng thấy con lạnh lùng không?”
Dư Lệ Trân sững sờ, không ngờ con gái lại nói những lời này.
Mộ Kiều cay đắng nói: “Con… chỉ muốn bảo vệ mẹ thôi, những thứ khác con không quan tâm được.”
“Kiều Kiều!” Dư Lệ Trân mắt đỏ hoe, “Tất nhiên là không, mẹ chỉ thấy vui mừng thôi.”
Những lời tiếp theo của bà khiến lòng Mộ Kiều xúc động mạnh, “Mẹ thấy con rất giỏi.”
Dư Lệ Trân nghẹn ngào nói, “Những việc mẹ không làm được, Kiều Kiều nhà mình làm được, mẹ chỉ trách bản thân quá yếu đuối.”
Mộ Kiều mím chặt môi, tiến lên ôm chặt Dư Lệ Trân, cô nói: “Mẹ, con lớn rồi, sẽ không để ông ấy làm tổn thương mẹ nữa.”
“Ừ…” Dư Lệ Trân bật khóc.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, cho đến khi Mộ Kiều suýt muộn học, Dư Lệ Trân mới giục cô đi rửa mặt và đánh răng.
Trước khi đi, Mộ Kiều nói.
“Mẹ, bây giờ nhà mình không phải trả tiền thuê nhà, chi tiêu cũng ít. Học phí đại học con sẽ tự kiếm, hôm nay mẹ đi mua quần áo với làm tóc đi nhé!”
“Biết rồi, con mau đi học đi. Nhớ ăn sáng đó!” Dư Lệ Trân mỉm cười tiễn cô ra cửa.
“Vâng! Tạm biệt mẹ…”
Mộ Kiều xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Hai ngày trước, cô đã bán những món đồ như mỹ phẩm đắt tiền, váy công chúa, và giày chưa dùng đến trên app Xianyu.
Khoản tiền kiếm được không nhỏ.
Hoàn toàn đủ để cô không gây thêm gánh nặng cho Dư Lệ Trân trước khi tốt nghiệp cấp ba.
Đợi đến khi thi đại học xong, cô sẽ đi làm thêm, tự kiếm tiền đóng học phí đại học.
Khi bước xuống cầu thang, khóe môi Mộ Kiều vẫn giữ nụ cười, và cô bất ngờ nhìn thấy có người đứng trước cửa tòa nhà bên cạnh.
“Ơ?” Mộ Kiều vui vẻ chạy đến trước mặt cậu, “Lạc Tinh Trầm, cậu cũng vừa ra ngoài à?”
“Không phải chứ, học thần mà lại đi trễ à? Trái tim của Lý Quỳ sắp tan vỡ rồi đấy?”
Thấy vẻ u uất trong mắt Mộ Kiều đã biến mất hoàn toàn, Lạc Tinh Trầm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không đi trễ,” cậu nói, “Tôi chỉ muốn xem ai đó tối qua có u sầu không, xem có sưng mắt mà đi ra ngoài không, để phòng khi diễn đàn lại đồn là ‘nam thần – nữ thần’ đã thực sự chia tay.”
Mộ Kiều ngượng ngùng, cố tình đổi chủ đề, “Cậu ăn sáng chưa? Tôi mời cậu nhé!”
Cô bày ra vẻ đại ca, chỉ thiếu nước nói “có tôi bảo vệ cậu rồi” thôi.
“Oh?” Lạc Tinh Trầm đi trước, thong thả nói, “Một đêm thành phú bà sao? Định mời tôi ăn sáng cơ à?”
“Là để cảm ơn cậu tối qua đã giúp dọn phòng và sửa cửa kính mà…” Cô cười tươi quay lại hỏi, “Thế nào? Cậu muốn ăn gì?”
Qua con đường nhỏ, mùi thơm hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Lạc Tinh Trầm nhướn mày, cao giọng: “Một bữa sáng thì chắc không đủ.”
Mộ Kiều nghiến răng: “Được thôi, một tuần luôn!”
Cô đau lòng.
Lạc Tinh Trầm quay lại: “Một tuần ăn sáng, kèm thêm một tuần mang nước.”
“Nước gì?” Mộ Kiều bực bội nói, “Bình nước ở ngay cạnh lớp mình, cậu còn muốn sai tôi đi lấy nước, Lạc Tinh Trầm, cậu đừng có quá đáng nhé.”
“Không phải, là mang nước khi chơi bóng rổ.” Cậu bổ sung, “Tôi và Vi Trường Hà hẹn nhau chiều nào cũng ra sân chơi bóng.”
Cậu chơi bóng thì cần gì tôi phải mang nước!
Mộ Kiều chưa kịp từ chối, Lạc Tinh Trầm đã đi đến quán ăn sáng trước cổng khu dân cư, nói với bác chủ quán:
“Bác ơi, cho cháu hai ly sữa đậu nành, hai cái bánh trứng cuộn, bánh trứng của cô ấy không thêm hành nhé.”
“Có ngay, khách đợi chút nhé!”
“Sao cậu biết tôi không ăn hành?” Mộ Kiều ngạc nhiên.
Lạc Tinh Trầm đáp: “Cuối tuần nào cậu chẳng qua nhà tôi ăn chực, mỗi lần ăn đều rất kén chọn, khó mà tôi không biết.”
“Ồ~” Mộ Kiều thấy trong lòng có chút ngượng ngùng.
Nhưng Lạc Tinh Trầm nói tiếp một câu khiến cô thật sự chẳng vui nổi.
“Bác ơi, đặt trước luôn một tuần ăn sáng nhé.” Rồi cậu quay lại chỉ vào Mộ Kiều, “Cô ấy trả tiền.”
Gì chứ?
Một tuần luôn, ăn cho chết no đi!
Mộ Kiều vừa trợn mắt vừa quét mã thanh toán, miệng lẩm bẩm mắng cậu bụng đen.
Lạc Tinh Trầm: “Vừa rồi có phải cậu đang mắng tôi không?”
Mộ Kiều thu lại điện thoại, cười tươi, “Đâu có, tôi đang khen cậu đấy!”
“Oh?” Hàng mi cậu khẽ nhấp nháy, “Tôi nghe thấy từ gì đó là ‘đen đen’, chắc chắn là khen tôi chứ?”
Mộ Kiều mặt không đổi sắc bịa chuyện, “À, tôi nói cậu giống bánh trôi mè đen ấy.”
“Ý là bên ngoài thanh thuần, bên trong ngọt ngào!”
Ha ha...
Cậu tưởng tôi không biết gì sao?
Chẳng lẽ tôi không hiểu ý nghĩa của bánh trôi mè đen?
Lạc Tinh Trầm khẽ hừ một tiếng, lười đáp lại.
“Bánh trứng xong rồi, đi cẩn thận nhé!”
Cậu nhận lấy sữa đậu nành và bánh trứng, tự nhiên đưa cho Mộ Kiều.
Hai người vừa ăn sáng vừa đi về phía trường.
Mộ Kiều nhai xong miếng bánh trứng trong miệng, hỏi: “Không phải cậu chưa bao giờ ăn uống trên đường sao? Hôm nay sao lại phá lệ thế?”
Lạc Tinh Trầm: “Tôi thích vậy.”
“Thật đáng ghét!” Mộ Kiều giơ chân lên giả vờ đá cậu.
Cứ như là cậu có mắt sau lưng, cậu bình thản nói, “Dám đá tôi thì tôi phạt cậu mua ăn sáng một tháng.”
Mộ Kiều yếu ớt thu chân về, lẩm bẩm: “Lạc Tinh Trầm, cậu có thấy là cậu càng ngày càng…”
Lạc Tinh Trầm quay lại: “?”
“Càng ngày càng mặt dày!”
Nói xong, cô lập tức chạy biến vào cổng trường.
Cô đứng núp sau bác bảo vệ, đắc ý vẫy tay trêu chọc cậu.
Bất ngờ, sữa đậu nành đổ tung tóe.
Phì.
Thật ngốc. Ngốc đến đáng yêu.
Lạc Tinh Trầm cố nén ý cười bên khóe môi, tay cầm cốc sữa đậu nành rỗng, giơ tay nhẹ nhàng ném.
Cái cốc rơi thẳng vào thùng rác.
Đằng xa, Mộ Kiều nhìn đống sữa đậu nành đổ trên đất, mặt đen lại.
Phô trương như gió, luôn đồng hành cùng Lạc Tinh Trầm.
Cả ném rác mà cũng phải làm như ném bóng.
Cô nhìn xung quanh, thấy rất nhiều học sinh đứng trước cổng trường đang lén nhìn Lạc Tinh Trầm.
Xì!
Cố ý làm màu.
Tiểu kịch trường:
Lạc Tinh Trầm: Kiều Kiều, cậu không nhận ra sao?
Mộ Kiều: Nhận ra cái gì?
Lạc Tinh Trầm: Từ khi quen cậu, tôi mới bắt đầu thích làm màu, chứ trước đây tôi là người rất trầm tính.
Mộ Kiều: Ồ.
Lạc Tinh Trầm: Ồ?
Mộ Kiều: Ý tôi là cậu chẳng khác gì con công xòe đuôi ấy.
Lạc Tinh Trầm mặt đen.jpg